- TRẦN KIM PHÚ

Ru mình
Tôi ru tim tôi ngủ trên những phím dương cầm nốt trầm lắng như hồn tôi thăm thẳm Tôi ru tôi mơ về một nơi xa lắm Biết chăng anh? Nơi đó có mây và tuyết trắng có những bông hoa li ti bên dòng sông trong vắt như gương Nơi đó tôi được dạo những nốt trong ngân


Đèo
Uốn eo lượn lẹo một con đèo Quanh co vắt vẻo bám cheo leo Sườn non hiu hắt ruộng đan chéo Thung lũng đìu hiu cảnh vắng teo Lơ lửng tầng mây trôi dặt dẹo


Đêm Thung Nham!!!
Thung Nham ơi có nghe tiếng tim ta Đang thổn thức đang trào dâng mạnh mẽ Bao cảm xúc vỡ oà trong ngực trẻ Ta mới mười bảy tuổi Thung nham ơi Ngọn lửa bùng lên cháy sáng đất trời


Thu về
Ngẫu nhiên, những ngày đầy ắp kỷ niệm về Cha yêu cứ liên tiếp dội về thì cũng là những ngày mà con gái út có những tiết học viết văn về người mà em yêu nhất. Tình cờ đọc được bài văn em viết nháp.


Mùa thu
Một lần lỡ hẹn với thu Câu thơ vần lỗi những bù ngày sau Cuộc đời dâu bể ngỡ đâu Một lần lạc vạn kiếp sau vẫn chờ


Kỷ niệm tháng Ba!
Tháng Ba em luôn thật nhiều kỷ niệm Nhiều vui buồn nhiều vất vả tháng năm Rồi một ngày gió lay cửa ghé thăm Mang theo nắng Tháng Ba đầy ấm áp


Vô đề
Trăng tròn trăng lại khuyết Tình khuyết tình ra đi Chỉ còn gió thầm thì Truyện đại ngàn sâu thẳm Trời xa và biển rộng Cát vàng trải mênh mông Biết bao giờ có thể
