- TRƯƠNG MINH HIẾU
Viết ở cuối mùa đông
Cuối đông rồi phố còn lạnh không em Mưa có rơi trắng tóc người đi lẻ Gió còn thổi ngã ba mình quen rẽ Vườn hoa vắng người thêm một khoảng lặng yên
Nước biển
Rồi một ngày em sẽ hiểu ra Nước biển không xanh như ta từng biết Thăm thẳm xanh là độ sâu từ đáy nước Là sắc trời in mây với gió thanh bình
Cửa biển
Nơi kết thúc dòng sông Nơi bắt đầu biển thắm Nơi con nước đầu tiên tìm ra vị mặn Chẳng giữ được cho bờ dẫu một hạt phù sa
Những lần biển lặng
Biển không hát nữa đâu Ngày mai mình xa cách Sóng như là cuốn sách Tần ngần chẳng sang trang Em ơi có biết chăng
Mưa mùa xuân
Ấy là mưa vừa kịp lúc vào xuân Gió giăng giăng kín trời bạc trắng Cây náo nức cựa mình rưng rưng búp lá Đất lâm râm mở lối hạt lên mầm
Giấc ngủ ngoài khơi
Sau cơn nắng cuối ngày Em kịp đến với tôi Và bóng tối Mơ màng nghiêng biển cả Con tàu đại dương chở đầy miền xa lạ Chìm dần trong mênh mông Gió lặng lờ, sóng hờ hững viển vông Sao trời lim dim diệu vợi
Bố vợ
Có ai như bố vợ tôi không Chẳng chạy ra đón đâu khi rể về đầu ngõ Bằng vội vã bước chân ồn ào như tiếng gió Mà ngồi tựa bình yên và rạng rỡ mắt cười hiền