- Sáng tác mới
Cảm ơn cuộc đời chút thảnh thơi Một khoảng lặng nhỏ cho riêng tôi Để được nghỉ ngơi và chiêm nghiệm Mọi thứ đã từng, thứ chơi vơi... Bỏ qua những lo âu, buồn phiền...
Năm tháng cứ dần trôi Kỷ niệm dẫu buồn vui Mãi thuộc về quá khứ! Nhủ lòng hãy cất giữ Nơi đáy sâu tim mình... Có những chuyện linh tinh...
Có lẽ sự thức tỉnh Trong tâm hồn chúng ta Không từ điều quá lớn Không từ quá sâu sa Từ đôi chân trần ấy Đã rong ruổi tháng ngày
Và trong trái tim ấy Có tình yêu tròn đầy......
Nếu chữ Đức phong phú, chứa nhiều nội hàm và kết hợp để tạo ra vô vàn các từ ngữ Hán Việt bao nhiêu thì chữ Nghiệp cũng như vậy. Chúng là hai chữ đối lập và tạo nên một quan hệ biện chứng. Muốn nhiều Đức thì phải làm sao cho bớt Nghiệp. Còn ai...
Hạnh phúc thực sự - như thường nói - là cả một hành trình, là cả con đường trải nghiệm - là từng giây phút sống trong hiện tại, là sự chuẩn bị cho những dự đoán tương lai và sau đó trở thành quá khứ....
Nếu chữ Đức phong phú, chứa nhiều nội hàm và kết hợp để tạo ra vô vàn các từ ngữ Hán Việt bao nhiêu thì chữ Nghiệp cũng như vậy. Chúng là hai chữ đối lập và tạo nên một quan hệ biện chứng....
Thời gian và công chúng không nghĩ như Tản Đà. Sự nghiệp của ông là một giá trị tinh thần vô giá cho nhà văn học Việt Nam bởi trước hết ông là một nhà thơ dân tộc. Ông tiếp nhận những tinh hoa văn hóa dân tộc và bằng cá tính,...
Tuổi bảy mươi - Cái dốc Tiến lên hay giật lùi? Vượt dốc thật khó nhọc Ngã nhào dễ như chơi... bảy mươi tuổi - Cái mốc Thử thách của cuộc đời...
Ấy là mưa vừa kịp lúc vào xuân Gió giăng giăng kín trời bạc trắng Cây náo nức cựa mình rưng rưng búp lá Đất lâm râm mở lối hạt lên mầm...
Ta nắm chặt tay nhau đi chung hết đoạn đường này em nhé. Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn mùa trôi lặng lẽ nở nụ cười buông bỏ chốn thời gian qua thật rồi kỳ cực nhọc gian nan...
Em mệt rồi, muốn tìm bờ vai dựa Tấm lưng trần vợi bớt cô đơn Em mệt rồi, không muốn nghĩ thiệt hơn Đời vô thường, sống yêu thương còn chưa đủ Em mệt rồi, đêm dài em muốn ngủ...
Mọi sinh mạng đều quý giá, nên đừng chỉ vì thấy ghét mà dùng bạo lực, khiến họ đau khổ, cũng đừng vì yêu thích mà quá bám víu, rồi cố để sở hữu họ....
“Nhân sinh thảo lộ” là một câu trong Tô Võ Truyện của Hán Thư. Thảo cỏ lộ sương, ý là giọt sương đọng trên lá cỏ. Giọt sương vừa đọng trên lá cỏ buổi sớm, vậy mà đã biến mất không dấu vết khi mặt trời vừa ló rạng. Nhân sinh thảo lộ!...
Kỵ hổ chi thế (tiếng Hàn 기호지세 tiếng Hán 騎虎之勢 - kỵ hổ chi thế). Ở đây, kỵ - cưỡi, hổ - hổ, chi - của, thế - tình cảnh. Kỵ hổ là cưỡi hổ, chứ không phải là kiêng kị con hổ. Nghĩa đen câu này là ai đó đang ở cái thế cưỡi hổ. Câu này tuy có vẻ dễ, nhưng không phải. Mỗi người hiểu có đôi chút khác nhau....
Có sinh tất có diệt. Hình tướng rồi cũng mất. Hãy an nhiên sống với suy nghĩ rằng ta rồi cũng sẽ chết. Mức độ cảm nhận về sự Chết mỗi tuổi mỗi khác. Khi nghe về sự Chết, thanh niên niên thường nghĩ không phải việc của họ, khoanh tay thản nhiên, nhưng với người già,...
Tất cả mọi thứ tôi đang có hiện nay đều không phải của tôi. Chúng chỉ là thứ tôi mượn dùng khi còn sống. Chết là không mang đi được.
Ngay cả cái cơ thể vẫn gọi là "Tôi" này cũng không phải nốt....
Vãng giả bất gián lai giả khả truy (tiếng Hàn 왕자불간 내자가추 tiếng Hán 往者不諫來者可追 - vãng giả bất gián lai giả khả truy) hay 오이왕지불간 지내자지가추 (悟以往之不諫, 知來者之可追 - Ngộ dĩ vãng chi bất gián, tri lai giả chi khả truy)....
Thứ không thể thắng nó Nhưng vẫn chịu đựng nó, Đấy là Thời gian. Thứ không thể lảng tránh Nhưng vẫn phải đối diện, Đó là Vận mệnh. Thứ không thể không "ăn" nó Và vẫn phải "ăn" mỗi ngày, Đó là Tuổi tác....
Cơ thể ta là một ngôi nhà ta thuê trọn gói. Hết thời hạn thuê, ta sẽ phải hoàn trả nó. Lúc đó, việc bảo tu là điều tất yếu. cơ thể là gì?
Đấy chính là ngôi nhà bạn đang sống. Tri thức, linh hồn chỉ có giá trị khi nó nằm trong một cơ thể khỏe mạnh....
Hạnh phúc vốn dĩ rất mỏng manh tựa chiếc bình pha lê trong tay ai đó chiếc bình ấy cực kỳ dễ vỡ chỉ cần một ngoại lực nhỏ nhoi Cuộc đời luôn giống một con thoi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!