- Sáng tác mới
Người giàu có chẳng khoe giàu có, Ta khoe giàu, người chớ vội chê ta. Ta có bạn nhiều, gần cũng như xa, Có người nói chẳng ngừng, có người luôn im lặng, Có người gặp suốt ngày, có người đôi năm một, Có người nghe tên, chưa biết mặt bao giờ....
Con sông uốn lượn đồng quê Lục bình tím ngắt trôi về nơi đâu Đôi bờ cát trắng nương dâu Mẹ cha bạc áo dãi dầu gió sương Người đi muôn dặm nẻo đường Mong thuyền cập bến người thương đợi chờ...
Hiếu thảo với cha mẹ Là đi thưa về chào Giúp mẹ chăm em bé Đỡ cha lo cho mình Hiếu thảo với cha mẹ Biết mến bạn, kính thầy...
Tập thơ này là những tác phẩm đầu tiên của đợt sóng cách tân thơ thứ nhất sau thời kỳ đổi mới; hẳn là các bài phê bình, các công trình nghiên cứu về nó không ít. Tôi viết bài này cũng chỉ đơn giản góp thêm góc nhìn của một độc giả, nhấn nhá những biểu hiện cách tân qua lần lượt từng tác phẩm cụ thể....
Em đẹp vì là đàn bà Đẹp từ mái tóc, làn da, nét cười Đẹp từ miệng nói, dáng người Mẹ cha cho thuở đất trời sinh ra Đẹp gần cho đến đẹp xa Đẹp đêm nay,...
Tôi đã đọc nhiều trường ca, cũng đọc một số bài phê bình trường ca; nhưng viết về thể loại này thì đây là lần đầu tiên. Âu cũng do duyên, khi bạn bè vừa động viên vừa thúc giục. Lại nhẩm câu thần chú: cái gì chả có lần đầu tiên!...
Chồng ở đâu thì vợ nên ở đấy Như đói cần ăn, khát phải uống ngay Có gã đàn ông nào không mê gái Rượu đàn bà chưa nếm đã ngất ngây...
Ta thật thà ngỡ hết mùa giá rét. Cất vội vàng chăn, đệm áo mùa đông. Mùa trở mặt ta thành ra rét mướt. Gió lạnh hả hê...tưởng khôn lắm...có sướng không?...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Ngày tiễn con mẹ chẳng dám hôn Sợ mềm lòng khi con còn thơ dại Mẹ cho con tự mở trang thời đại Mà từ xưa mẹ chưa có bao giờ Có phải chăng mẹ chỉ có trong mơ Một cuộc sống bây giờ con đang sống...
Khi cha mẹ của bạn Không giàu có nhưng mà Vẫn cố lo cho bạn Một cuộc sống thăng hoa Bạn phải luôn ghi nhớ Hy sinh của mẹ cha...
Chẳng muốn rời xa thơ một bước Sợ hồn xinh lạc mất đường về Đã bao năm cách biệt trời quê Ấm tình nghĩa, thân người nơi xứ lạ. Một thoáng se lòng ta nhớ mẹ Một chút buồn xót xa em trẻ...
Chúng mình từ thuở yêu nhau Cầm tay thề nguyện bạc đầu không phai Một thời cơm độn sắn khoai Vào trong vẫn ấm ra ngoài vẫn êm Vợ chồng ăn thảo ở hiền Trời thương, nước nổi, thuyền lên......
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá....
Con nợ mẹ rất nhiều Ai cũng từng nói vậy Con nợ mẹ nhiều nhất Là nợ mẹ chẳng đòi Bao vất vả ai ơi Mẹ lại vui trao tặng Đêm quê khuya im vắng...
Chim non vỗ cánh phương trời lạ Một thoáng quê xa ánh lửa hồng Liễu rủ cành cong, thương cùng nhớ Mai gầy trơ trọi, đứng ưu tư Xuân sẽ về ư, mây hỏi gió...
Hồi bé, mỗi lần về quê ngoại, mẹ luôn đưa mình bon bon trên con đường phủ bóng hai hàng vải mát rượi, men theo triền đê sông Thái Bình....
Em đã chắt ra từ gan ruột để nói lên lời nói cuối cùng Bằng ngôn ngữ nhói một niềm đau buốt Khắc khoải đợi chờ lòng nhân ái bao dung...
Con giờ đã lớn chưa khôn Thế gian bao chuyện bán buôn lọc lừa Mẹ cha vốn dĩ quê mùa Dõi theo con những sớm trưa dặm trường...
Em đã chắt ra từ gan ruột Để nói lên lời nói cuối cùng Bằng ngôn ngữ nhói một niềm đau buốt Khắc khoải đợi chờ lòng nhân ái bao dung...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!