- Sáng tác mới
Mỗi năm, cứ đến ngày 20-11, tôi lại nhớ về một kỷ niệm xưa mà không biết gọi đó là kỷ niệm buồn hay vui nữa. Ngày ấy, lớp 5 chuyên toán của chúng tôi là “con cưng” của cả huyện, được đặt tại một trường điểm cho nên chúng tôi cũng là “con cưng” của các thầy, cô của cả trường....
Ở làng quê, những câu chuyện mọc lên như hoa dại. Chúng bình dị, mộc mạc, hồn nhiên mọc lên ở khắp nơi: bên hàng rào, viền quanh bờ giếng, dọc vệ đường đi, sát mép những cánh đồng lúa mì, lúa mạch. Không có ai tỉa tót, chăm bẵm chúng. Vậy mà chúng vẫn ngào ngạt hương và thắm sắc màu....
Hạnh phúc không đến từ tiền bạc, không đến từ ngoại hình hoàn hảo, cũng không đến từ những mối quan hệ đẹp đẽ. Nó đến từ những việc bạn làm một cách vô tư, bao dung, từ bi và hòa ái. Nó đến từ chính bên trong con người bạn....
Hơn nửa đời người với bao thăng trầm biến cố, nhưng trong kí ức của tôi về thời thơ ấu, về những tháng năm được Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình“tuyển” về làm “một trại viên” dự lớp đào tạo, bồi bưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học trong tỉnh, tôi không bao giờ quên được hình ảnh......
Hôm trước mở mạng bắt gặp tấm ảnh chú miu đáng yêu này một cảm giác vui vẻ, ấm áp ùa tới. Từ hôm đó đến nay mỗi khi nhớ đến lại tủm tỉm cười, thích thật! Một NỤ CƯỜI TỎA NẮNG, yêu thế cơ chứ, vậy mà tội gì không cười để cho khuôn mặt rạng rỡ hơn, cuộc sống đáng yêu hơn, thiên nhiên tươi thắm hơn và......
Trong cuộc sống nhiều biến động và phức tạp, sự đồng cảm, thấu hiểu và chia sẻ giữa các thành viên trong gia đình, mà đặc biệt là giữa người vợ và người chồng, chính là chìa khóa để dẫn đến hạnh phúc bền lâu. Vợ chồng đến được với nhau là duyên phận; có duyên để gặp nhau trong kiếp này đã khó, nhưng......
Đất nước của tôi Chưa đẹp thế bao giờ Khắp các nẻo đường Rợp cờ sao chiến thắng Kèn âm vang Tiếng reo vui thắng trận Sau hồi còi Dứt 95 phút ngân lên*....
Là cảm giác yêu thương tràn đầy khi lùa ngón tay vào mái tóc đã luống bạc, đã mỏng manh như sương khói của người yêu, lòng những muốn níu kéo thời gian trở lại thuở xuân ngời xa xưa. Thấy rõ là từ người tới cảnh vật xung quanh mình, mùa đang chín. Thu đang chín trên mái tóc yêu thương ấy nên lòng......
Người ta thường nói: “Thời gian là phương thuốc nhiệm màu, chữa lành mọi nỗi đau”. Thế nhưng nếu thời gian lại vô nghĩa với “cái mất”; và “cái mất” cứ tươi nguyên như vậy, thì chắc hẳn “cái mất” đó là nỗi đau vượt ra ngoài những thứ mà thời gian có thể chữa lành....
Truyện cổ tích hiện đại là một thể loại văn học có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa yếu tố dân gian và yếu tố hiện đại. Các tác giả đã dùng hình thức dân gian để trình bày một vấn đề, một nội dung mới, hiện đại. Cổ tích dân gian là một dạng loại Folklore, là những sáng tác tập thể, thể hiện sự hiểu biết......
Nào có ai khập khiễng thế ở đời Gà cứ gáy trước nghìn bình minh đỏ Biển cứ tan trong lòng mình sôi dữ Là mặt hồ con sóng cứ lặng im...
Với “tự thức”, nơi “Nơi Quán trọ - Miền sương khói đời người” là gì? Đấy phải chăng, là cõi “vô biên độ” khói sương? Là cả một đại giác mà ta “ngộ” ra cái sân si, ái ố, dục ...? Là tất cả những bóng hình cuộc đời với bao nhiêu dáng vẻ mịt mùng mà ta đang bước đi, đang gặp, đang thấm trải, đang vật......
Cái lạnh này lại làm tôi nhớ cảnh người làng Hoàng Tường làm đồng. Mấy chục năm trước, cũng sống ở quê ít năm, chứng kiến cảnh mọi người dậy tù tờ mờ sáng, áo tơi, chân đất ra ruộng, mình thì vẫn co ro, oằn oài trong chăn. Đành là việc sinh nhai sinh kế, nhưng quả thật, sức chịu đựng, kiên trì của......
Quê ngoại mình là vùng quê nghèo đất cằn sỏi đá của tỉnh Hòa Bình, giáp Nho Quan (Ninh Bình). Thuở nhỏ mỗi khi mùa hè đến mình lại được bố đưa về quê chơi. Mấy ngày hôm trước thấy bố hì hụi vặn chặt ốc vít và bơm căng lốp chiếc xe đạp Thống Nhất là mình vui sướng không kể xiết reo váng lên: “ A, thế......
Nhiều người quan niệm rằng: Tự do - là được làm điều mình thích, như ý mình mong muốn, không có sự ràng buộc. Quan niệm như vậy vì họ cho rằng tự do đến từ cái bên ngoài - phụ thuộc vào sự phán xét của ai đó, nó không đến từ bên trong - do sự tự kỷ luật bản thân và giới hạn lương tâm của chính mình....
Bản đồ nước mình viền một màu xanh Màu của biển, mặn mòi vị biển Con sóng táp bờ nhiệt cuồng thương mến Bờ cát mịn màng đợi sóng đến thương yêu....
Và cứ thế, cứ thế, tôi lớn lên sau chiếc yên xe đạp của thầy tôi mỗi tháng ngày. Con ngựa già mang tên “thiếu nhi” cứ nhẫn nại, miệt mài tiến lên, đưa tôi gần hơn cái đích cần đến thì tấm lưng gầy của cha tôi càng cong xuống gần chiếc ghi đông xe đạp. Một Tuổi Thơ Văn ngọt ngào, lấp lánh niềm vui......
Chiến tranh đã lùi sâu vào dĩ vãng. Trong phút yên bình hôm nay, không biết có ai, còn ai nhớ lại hay biết được những tháng năm khốc liệt, những đêm mòn chờ đợi với nước mắt, niềm tin, nỗi nhớ thương của những người đàn bà đi qua cuộc chiến...
Em là cô bé đi hái nấm trong rừng Choáng ngợp trước mùa thu rộng lớn Muốn ùa vào thu, mà sao lặng đứng Có điều gì tha thiết lắm ngân lên…...
Chuyện này có thể nhiều người đã biết, nhưng nhiều người không nhớ, vì vậy tôi xin kể lại. Chuyện rằng thời Tam Quốc, Ngô, Thục, Ngụy đánh nhau vì thế để có thể thành công, họ đều trên thì muốn mượn tiếng phụng sự Thiên tử, dưới thì muốn lấy tiếng được lòng dân. Một hôm, Tào Tháo dẫn quân đi qua một......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!