- Sáng tác mới
Nói về những kỷ niệm ấu thơ, những trò nghịch ngợm tinh quái ở quê hương, mà không nhắc đến con sông Diêm Hộ thì sẽ là thiếu sót. Con sông sau làng, đê cao ngất. Từ thị trấn Diêm Điền về quê tôi, bạn đi qua cầu trên sông, đó chính là dòng Diêm Hộ. Ngày xưa không có cầu......
Anh chợt muốn yêu em... Trong lần gặp đầu tiên, Đôi mắt huyền mơ mộng, Nụ cười em cháy bỏng, Cho tình anh chơi vơi... Môi chẳng thốt nên lời, Tim liên hồi trống vỗ, Ngập ngừng nghe hơi thở...
Hai đêm nay mất ngủ, nó thơ thẩn nghĩ: - Ăn đủ bữa, - Uống đủ lượng, - Tập đều đặn, - Mỗi khung giờ một ngày hưu trí đều cực kì vui vẻ, hạnh phúc bên người thân....
Hoa đến mùa lại nở, có những việc trên đời chỉ xảy ra một lần. Hoa đúng hẹn năm nào đến mùa cũng nở đẹp. Giàn hoa nhà mình trên tầng 3, ban công tầng 2, những chậu hoa, những cây mẫu đơn, cây ngọc lan trước cửa nở đẹp và thơm ngào ngạt, không để người phải mong chờ....
Em có nghe rộn rã những tiếng ve Và cái nắng của mùa hè đang tới..? Hàng phượng vĩ trở mình trong gió thổi Búp đỏ trên cành đang chúm chím môi xinh...!...
Trước hết, tôi xin lỗi. Vì một người là tôi mà quá nhiều người đang phải khổ đau. Và tôi cũng cảm thấy bứt rứt vì người đã khuất có lẽ không thể yên nghỉ. Tôi thấy mình là kẻ hèn nhát. Tôi luôn chỉ biết chăm chăm giữ chặt những gì mình có. Thậm chí, tôi không tin vào những tình cảm tốt đẹp dành cho......
Nguyễn Linh Khiếu làm thơ với một hệ hình thẩm mỹ hiện đại và cảm quan nghệ thuật mới mẻ, độc đáo. Các tập thơ Chùm mơ tiên cảm (1991), Mùa thiêng (1995), Hoa linh (2000) và gần đây là trường ca “Phồn sinh” (2018) đã minh chứng cho điều đó. Bài thơ Tháng Tư được ông viết vào năm 1983 đã có những......
Em không muốn khóc. Em không muốn nghĩ tới một lần nữa em sẽ buồn như thế nào khi anh đã ra đi Không chỉ vì em sẽ một mình đơn lẻ mà cũng vì em biết, nơi anh đến - nơi đó trống rỗng Trong anh trống rỗng....
Làm sao phải đặt, phải bày Tàn đêm là sẽ sang ngày nắng lên Lạ đời! Cứ ngẫm mà xem Vui mang tiếng khóc, buồn đem nụ cười
Dạo quanh bốn phía cuộc đời Đâu người tri kỉ, đâu người tri âm...
Là con của núi của rừng Dao băm vào mặt đã từng trải qua Không ăn được miếng nào mà "Tanh tao" hai tiếng đến già phải mang....
Sau nhiều ngày đứng cuối Hôm nay con bật khỏi lớp ấy rồi Bố ơi Phải chăng con chỉ là đồ bỏ? Con à Câu trả lời có ngay nhưng sẽ dài lắm đó... Hãy nhìn cụ nội trên tường...
Ta đã đến cái tuổi mà đến cả tình yêu và sự nhớ nhung cũng nhạt nhòa dần. Qua khúc trung niên là đến đoạn vừa sống vừa đếm quãng thời gian còn lại. Ta đã gỡ xong các mối rối bời của cuộc đời. Rồi nhàn hạ hưởng niềm vui. Làm chén rượu rồi dốc tâm sự, dốc cả tình vào đấy. Rồi lên núi, và xuống biển...
Tuổi nhỏ nghe sao lòng chật hẹp Trời cong cánh diều, bãi cỏ ta thả trâu Cây đa chim, giếng nước trăng, ngõ nhỏ ngắt hoa và góc sân vầy đất Cùng cô gái bên nhà ùa đuổi bóng cò qua Chợt lúc nào ta nghe rất xa...
Trên một con đường, lúc đầu đi một mình, ta vừa đi vừa quán sát xung quanh, biết chỗ này hoa nở, chỗ kia hoa héo, chỗ này có sỏi nhưng nền chắc, chỗ kia đất bằng nhưng ẩm dễ lún chân. Ta cảm nhận được từng miếng sỏi, cái gai đâm vào chân sau mỗi lần đặt bàn chân xuống....
Này, chạm vào lá đi em* Cho cây bớt tủi lãng quên bên đường Chạm là gieo hạt vấn vương Mầm cây trổ búp nhớ thương hôm này
Mùa về gửi lại mây bay Hoa tàn giữ ở trong tay quả tròn...
Khắp làng vang lên tiếng văng gõ vào go: lách, cách, sập..., lách, cách, sập... Không còn gì nhàm và gây buồn ngủ hơn âm thanh đều đặn, liên tục ấy, nhất là đã vào khoảng chín giờ tối. Cả xã, cả làng, cả hai vợ chồng ông bà giáo Duyên cùng làm khuya như vậy....
“Đề, thực, luận, kết” là 4 phần, và cũng là 4 nội dung trong cấu trúc của thể thơ "thất ngôn bát cú", được giới nghiên cứu văn học Việt Nam thừa nhận rộng rãi trong phân tích bố cục hình thức thơ Đường. Ngoài ra, thơ Đường luật còn có các dạng: "thất ngôn tứ tuyệt", "ngũ......
Trong cảm nhận của tôi cuốn sách thứ 13 của Trần Huyền Tâm “Lưng túi gió trăng” là “Những trang viết tỏa sáng của trí tuệ và thấm đẫm ân tình ấm áp của một Trái tim có nắng”. Cuốn sách tập hợp nhiều bài lý luận phê bình văn học của cô....
Dù đã mang bầu đứa thứ hai, Minh vẫn thuộc loại “ma mới” ở trung tâm văn hóa thể thao hàng huyện này. Theo luật bất thành văn, bà bầu cũng không ngoại lệ nên chị vẫn phải bê hơn chục cái ghế đại biểu từ tầng trệt lên tầng hai trong ngày chạy Olympic...
Chiều nhợt nhạt, sa sót vàng vạt nắng Bánh xe lăn ô-tô chạy ngập ngừng Cha lặng lẽ, đường mịt mờ bụi trắng Cánh cò chao chới với cuối chân trời. Lối ra vào bệnh viện vắng chơi vơi Người thảng thốt, giấy tờ mồ hôi ướt...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!