- Sáng tác mới
Chao ôi! Liên tiếp Hội nghị này tới Hội nghị khác! Công việc nó phải thế! Dạy học, dự họp, hội nghị…và cả gặp nhau cũng trực tuyến! Liên miên - vì cái con Covid-19 nó hoành hành mà…...
Sự khác biệt lớn nhất Giữa tiền và thời gian Đó là bạn luôn biết Mình có bao nhiêu tiền Chẳng bao giờ biết mình...
Từ duyên nợ với nàng thơ bao giờ cũng tỉnh, bao giờ cũng say em xinh, em đẹp dường này hình như thỉnh thoảng tôi hay bỏ nhà nỗi buồn trong mắt người ta tôi giong bão tố phong ba về mình...
Bất cộng đới thiên (Tiếng Hàn 불공대천 Tiếng Hán 不共戴天 - bất cộng đới thiên). Ở đây: bất - không, cộng - cùng, đới (đái) - đội, vác, thiên - trời. Câu này nghe cái là biết ngay câu "không đội trời chung" trong tiếng Việt....
Vấn đề cốt lõi ở đây là Sư Minh Tuệ chọn tu hạnh đầu đà là để tìm giác ngộ cho bản thân. Sư không tu để xây chùa, không tu để quyên góp làm từ thiện, không tu để tạo trend trong xã hội, không tu để tranh giành ảnh hưởng với ai, không tu để lôi kéo ai....
Cần một người đặc biệt Biến nhà thành tổ ấm Để biến một cậu bé Thành một người đàn ông Trong máu, trong xương thịt Để lấp đầy kiến thức Chưa có trong đại học...
Kỷ niệm như lông ngỗng rắc Gieo trên khắp nẻo gập ghềnh Cung bậc nỗi niềm hiện tại Vụt thành quá khứ rất nhanh…Người biết chăng niềm lưu luyến...
Tôi đã “gặp” tâm hồn Trương Minh Hiếu qua tập thơ “Cội” của anh – Đó là hồn thơ của yêu thương chân thành, sâu nặng với cội nguồn, với gia đình và quê hương xứ sở....
Một buổi thầy Thỏn vào lớp thấy trên bảng đen dòng chữ trắng chềnh ềnh: Thầy Thỏn Mỹ. Thầy tủm tỉm cười khoan khoái ngồi xuống ghế. Cả lớp sợ hết vía. Đứng dậy thầy hất hàm hỏi: Ai viết đấy. Ý là sao. Cả lớp nín thở đợi thầy nổi cơn tam bành....
Rất tình cờ tôi có được tập thơ “Cội” của Trương Minh Hiếu (), một người chưa từng biết mặt, biết tên. Đọc liền tù tì một mạch cả tập thơ, tôi cảm thấy hình như cái nóng rát gió Lào đang hừng hực quanh mình tan biến bởi sự mát ngọt của những dòng thơ Trương Minh Hiếu....
Nếu con bị ai đó Nói xấu sau lưng mình Đừng nổi cơn thịnh nộ Đòi ba mặt rõ rành... Người nói xấu con đó Chắc ganh ghét với con Ngay cả người nghe họ Đâu hẳn đã hiểu con?...
Một mình buồn tha thẩn Giở ảnh cũ ra xem Rồi bọc lại cẩn thận Để mai sau dễ tìm... Biết bao là kỷ niệm Vui buồn lại hiện lên Nhớ người thân, nhớ bạn Cả người đã quên tên......
Cười lên! Buồn cũng sẽ qua Bao nhiêu thù ghét, xót xa cũng mờ... Giọt chiều thả xuống mộng mơ Một làn gió mỏng hững hờ mây bay Cho tan hiu quạnh đời này...
An nhiên tự tại - xuất thần tiên. Khoan dung - tai họa sẽ tiêu liền. Nhẫn nhịn - oan gia thù hận hết Chức trọng quyền cao cũng rất phiền....
Tất cả sương mù tím lạnh trong sớm mai Tất cả những lời im lặng không thể thổ lộ Tất cả những gì đã quên Tất cả những gì đã mất Thời gian trôi Quá khứ bất biến Tôi không biết cho nó đi đâu...
Hôm nay lòng tôi yên ả quá công việc làm xong thêm tin mình sức trẻ thêm tin bàn tay biết nói thành lời Cùng đứa con bước giữa phố vui nhưng không hiểu vì sao tôi ít nói đôi khi sững sờ trước lời con gọi...
Từ buổi dáng làng nằm trong chiếc ba lô anh khoác lên vai mang vào mặt trận một thời tuổi anh đồng nghĩa cùng cây súng niềm vui sáng lên những khoảng trời qua từng đợt bom rung...
Nội dung trong đoạn clip này là: Hỏi: Sự khác nhau giữa càm ràm với khuyên? Đáp: Càm ràm là thứ làm ta thấy khó chịu, nhưng nghe khuyên bảo thì còn thấy khó chịu hơn....
Con đi nhé mệ ơi Xe đón nơi đầu ngõ Bao niềm thương nỗi nhớ Con gửi lại quê nhà Hôm nay phải rời xa Hẹn về ngày gần nhất...
Một lần, tôi còn nhớ Trên đường đi Tuyên Quang Vô tình thấy dáng đó Xe lướt qua vội vàng... Lạ lẫm bàn chân đất Đầu trần giữa nắng rang Khoác " tấm chăn" loè loẹt...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!