- Sáng tác mới
Bao năm mình gặp lại nhau Bạn, ta vui vẻ mày tao thân tình Nhắc nhau một thuở chúng mình tuổi thơ chung một mái trường nơi quê...
Mã nhĩ đông phong (tiếng Hàn 마이동풍 tiếng Hán 馬耳東風 - mã nhĩ đông phong). Ở đây, mã - ngựa, nhĩ - tai, đông - hướng đông, phong - gió. Ý câu này là gió đông thổi vào tai ngựa. Nghe lạ nhỉ?...
Phụ họa lôi đồng (tiếng Hàn 부화뇌동/부화뢰동 tiếng Hán 附和雷同 - phụ họa lôi đồng). Ở đây, phụ - nương tựa, họa - làm theo, lôi - sấm, đồng - giống nhau. Ở đời, trong cuộc sống, nếu có thỏa hiệp và triết trung thì cũng có những người chẳng như vậy....
Người đi hôm ấy mưa trắng ngõ Nước mưa lần lữa chẳng chịu trôi Nắng bỗng bần thần không tắt vội Vàng úa cả sân úa cả trời
Người đi chim sẻ khan hết tiếng Cu gáy nhặt khoan tựa gọi đò Lửa đậu đỏ hoe nhang cháy dở Đến bất ngờ kia cũng bất ngờ...
Chẳng biết vì sao lại gọi hoa Nồng nàn mê mẩn cõi người ta Mát hơn bàn thạch trong như ngọc Nóng vượt hoả sơn trắng tựa ngà Người bảo Giời cho cần giấu kín...
Sống vì ta, ấy là sống BÌNH THƯỜNG Khi KHÁC THƯỜNG, là sống vì người khác Còn TẦM THƯỜNG, là khi ta sống bạc Đạt PHI THƯỜNG, là biết sống quên thân Kiểu BẤT THƯỜNG, phải tránh, chẳng phân vân...
Tên của người bạn yêu thì ghi trên trán cổ tay, nhưng tên của người bạn yêu thì khắc trên trái tim. Ta ghi tên người mình thích ngay trang đầu của cuốn sổ, còn tên người mình yêu, ta ghi khắc trong tim. Người yêu là người biết rất nhiều về anh ấy nhưng người yêu là người muốn biết nhiều hơn về anh......
Tôi tìm thấy sự an tĩnh, niềm hạnh phúc lặng lẽ mỗi ngày khi luyện tập lòng biết ơn. Lòng biết ơn sẽ kiến tạo, vô ơn sẽ phá huỷ. Trong cuộc đời có rất nhiều điều chúng ta phải biết ơn....
Văn nhất tri thập (tiếng Hàn: 문일지십 tiếng Hán 聞一知十 - văn nhất tri thập). Ở đây, văn - nghe, nhất - một, tri - biết, thập mười. Câu này ý nói nghe một biết mười (하나를 들으면 열을 안다), ý khen người thông tuệ....
Toàn bích, tức là không bỏ sót những thứ nhỏ nhặt. Thành quả lớn, hay bức tranh đẹp được hoàn thành bởi sự đặt tâm ý vào cả những thứ nhỏ và thứ yếu ấy. Cuộc sống hằng ngày cũng thế. Nếu ta đặt...
Hôm ấy là ngày Nguyên Đán, tháng giêng, năm Trinh Minh thứ hai, trăm quan tụ tập, vua Trần vì đêm qua rượu quá say, vẫn còn li bì chưa tỉnh, mãi tới chiều mới ngơ ngác tỉnh dậy, thì Hạ Nhược Chúc đã kéo quân vượt qua sông ở Quảng Lăng, Hàn Cầm Hổ với năm trăm tinh binh,...
Hà Nội chiều mơ ra Hồ Tây lỏng tay thả gió lả lơi bay Nắng rơi chìm bóng vàng lay sóng Chấp chới sâm cầm vỗ đâu đây Hà Nội sương mờ thuở tráng trai Ngẩn ngơ lớ ngớ phố Trích Sài...
Mưa hóa những dòng sông Nước hoá mênh mông của biển Một người đi và một người đến Thế là có một nhân gian Có mùa Thu thì có lá vàng...
Thật tuyệt vời Mùa Thu Nước Nga Sắc vàng óng ả trải bao la Tôi đi từng bước đường Thu ấy Trong lòng rộn rã bản tình ca Tôi biết Nước Nga qua những vần thơ...
Mẹ thì đã xa rồi, Đại dương cạn từ ngày ấy. Chiếc đuôi cá vật vờ khó quẫy, Tình thương bốc khói, Biển hết nhiệm màu. Ai bày đặt cuộc đời sinh nở,...
Làm ly cà phê Hãy cứ làm một tách cafe Không sở hữu gì ngoài ánh sáng bước đi. Nếu bạn không có nơi để lòng nặng trĩu, bạn có thể mang theo nó. Người cứ nhẹ bước mà đến, đừng mang theo gì. Nhưng nếu có tâm tư trĩu nặng chưa biết gửi vào đâu thì cứ mang đến đây cũng được....
Chữ Nhẫn (忍) là hình ảnh một trái tim (心, tâm) nằm dưới một lưỡi đao (刃, nhận). Rất nhiều người ca ngợi trái tim đó, một trái tim biết nhịn, vì nếu không, chỉ húng lên chút thôi, cựa nhẹ một chút thôi là sẽ chạm vào lưỡi đao sắc kề sát ngay trên, và bị cắt cứa, thương tích, vong mạng....
Chuyện kể rằng, vào một ngày, người ta tổ chức cuộc chạy đua giữa Tình yêu và Ly biệt. Nhưng Ly biệt mãi vẫn không rời vạch xuất phát. Trong khi Tình yêu mải miết chạy. Chạy mãi, Tình yêu thấm mệt rồi quyết định bỏ cuộc vì cảm thấy quá oải. Vào lúc này, Ly biệt mới rời vạch xuất phát....
Một cậu ăn mày đã ăn xin đường phố để sống suốt hơn 30 năm vốn là một người bị bệnh bại não bẩm sinh bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ. Cậu ta có thể nghe, tư duy bình thường nhưng lại không thể truyền đạt điều đó cho người khác, do vậy, ngoài khất thực ra, cậu ta chẳng làm được gì khác....
Em có biết khi con thuyền rời bến, Sóng dập dềnh tấp nập mũi thuyền xô, Nhát đẩy cuối rồi chiếc sào gác lái, Giọt giọt vương trên lớp sóng lô nhô....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!