- Sáng tác mới
Ngày nhỏ, anh Tuấn hơn tôi 8 tuổi nên được mẹ giao nhiệm vụ trông tôi. Đi học tổ, học nhóm, anh cõng tôi trên lưng, đến nơi thì để tôi tha thẩn chơi trong lúc anh và các bạn học bài. Anh tôi có sở thích "giết rôm", cứ một lúc lại vạch lưng tôi "xem c...
Thu lại xanh Hà Nội nắng lại vàng Dù vừa qua những ngày giông bão Cây gẫy lại đâm chồi Hồ Tây mờ ảo Tiếng chuông chùa lại như thực như mơ...
Sáng nay đi đường, bụi bay vào mắt, định cáu. Nhưng định tâm nghĩ lại, ơ hay nhỉ, cáu cái gì chứ, muốn không bị bụi bay vào mắt, hoặc đeo kính tốt, hoặc đừng ra đường Đường nào cũng có bụi, không ít thì nhiều, kể cả đường đời, kể cả trên con đường tu để trở thành Phật....
Trang mạng Văn chương Nhà Búp xin trân trọng giới thiệu với các bạn tập thơ và văn xuôi Dấu yêu gửi lại của một thành viên Nhà Búp - cô giáo, nhà thơ Phạm Minh Châu qua bài viết của nhà thơ Kim Chuông, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Nguyên Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình,Tổng Biên tập......
Tôi gặp Phạm Minh Châu vào mùa hè năm 1980, tại Lớp bồi dưỡng dành cho các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn thơ do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, lúc đó Châu chưa tròn 11 tuổi. Sinh ra ở miền quê lúa Thái Bình, Châu và nhóm Búp chúng tôi đã có chung một khung trời kỷ niệm với những......
... Đêm qua, tôi đã kể với các bạn về những ngày ở quê hương, những kỷ niệm đồng quê, chăn trâu, cắt cỏ và những công việc quê mùa khác... Nhưng nếu kể về kỷ niệm đồng quê, chăn trâu cắt cỏ, mà quên kể về con trâu -...
Tự do bay nhảy... trong lồng Thức ăn có sẵn chứ không phải tìm Chim không được nói tiếng chim Phải nói giống kẻ đang kìm kẹp sao?...
Giữa bộn bề Covid và nỗi lo đời thường, bất chợt gặp Thơ Văn của Em – Thật đúng như gặp được Minh Châu tỏa ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Chị đã bước vào thế giới thiện lành của Thơ Văn em, để tìm lại cảm giác bình an, và bình an như thế!...
Mưa buồn nhớ chuyện ngày xưa thuở tôi đi giữa giấc mơ của nàng …trời thu xanh sắc mơ màng gió thu ru ngủ đôi hàng mi cong ngày xưa chưa biết ba vòng...
Tôi gọi tập thơ “GỌI MÙA” của Phạm Minh Châu là Tập thơ của Yêu Thương. Xuyên suốt hơn năm mươi bài của tập thơ là những tình yêu thương ấm áp dịu dàng dành cho gia đình, bạn bầu, mái trường cùng bao lứa học trò thương mến....
Trước cuộc đời rộng lớn, Văn chương có một quy luật riêng. Nó chẳng khác ngôi nhà bốn phương không cửa. Mỗi “khách Văn, đề huề lưng túi gió trăng” này, đều đơn thương, độc mã, “tự nguyện” đặt bước chân “xuất - nhập.” Họ đến và đi. Vào và ra. Tới và lui, lúc nào? Đều giống như “phong vân” kỳ ảo....
Cả đoàn thăm quan Thành cổ Quảng trị của chúng tôi ngày hôm ấy lặng đi vì xúc động khi nghe anh thuyết minh đọc lá thư mới tìm thấy trong lòng đất của liệt sỹ Lê Văn Huỳnh. Chị Hoàng Điệp, phóng viên báo Người Hà Nội không nén nổi xúc động, dúi...
Tiễn nhau bờ hữu sông Trà rụt rè tay nhận bó hoa ngượng ngùng Cầu ngang chưng hửng mặt sông có người muốn tiễn nuốt không ra lời , Định rằng sang tiết sương rơi gặp Trà My nói khẽ lời cầu hôn,...
Cho nằm cũng tự ngồi lên Không chân, không đứng mình ên chỉ ngồi Ngồi dậy là lắc lư chơi Không ăn không uống mà cười được a?...
Trong một cửa hàng bán cá ngựa ở đầm Ô Loan. Mọi người xúm xít chọn mua cá. Không mua nên mình ngồi uống nước cùng ông chủ ở dãy bàn dài. Trên bàn mình thấy có một tô bún lớn. Những sợi bún dài trắng đục được ngâm trong nước....
Đồng hồ cuộc đời chỉ dừng có 1 lần, Chỉ là ta không biết nó sẽ dừng khi nào, giờ nào. Hiện tại chính là thời gian của ta, thế nên cứ sống với yêu, ghét và cố gắng, và đừng tin vào ngày mai....
Người sống mãi trong lòng (심장에 남는 사람 là bài hát của Triều Tiên, do một ca sĩ Hàn Quốc hát. Bài này mình đã hát, chắc phải cả trăm lần, khi còn học và làm việc tại Bình Nhưỡng hồi trước....
Ở một vài nước như Trung Quốc, Hàn Quốc, Triều Tiên có Tam Nguyên Tiết (三元節, 삼원절) trong đó Thượng Nguyên (上元, 상원) là Rằm tháng Giêng (hay còn gọi là Nguyên Tiêu Tiết...
Đã lâu. Đêm nay mới ngủ đêm lại ở ngôi nhà tuổi thơ. Đêm làng quê thanh vắng tĩnh lặng chẳng khác gì ngày mình còn nhỏ. Suốt đêm nghe tiếng nhãn chín rụng. Tiếng lanh canh là rơi trên mái tôn. Tiếng lộc cộc là rơi xuống sân gạch. Tiếng lộp bộp là rơi xuống đất vườn. Tiếng nhãn rụng thảng thốt trong......
Chắc vào khoảng năm 1957 -1958, khi đó bố tôi là quản đốc (người đứng đầu nhà máy nhỏ gọi là Quản đốc, không gọi là Giám đốc) một nhà máy gỗ nhỏ ven bờ sông Hồng, ngay chân cầu Long...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!