- Sáng tác mới
ngọn gió mang tên “thời gian” cuốn chúng ta đi mặt trời đang vơi dần ngày hôm qua như chớp mắt rời bỏ thế gian chẳng chút lưu tình ngày hôm nay hiện hữu như tấm áo em mang in hình những nụ hoa xanh xanh bé nhỏ...
Những hạt mưa dùng dằng đưa em đến day dứt sông Hồng đôi bờ phù sa mang theo ngày hôm qua vượt thác ghềnh lòng dặn lòng về biển
Cơn mưa dùng dằng Tây Trường Sơn...
Nhìn cái mặt nó sao thấy ghét. Cười suốt ngày. Cặp môi đầy, răng trắng muốt nổi bật trên khuôn mặt dài, da nâu. Nó đấy. Cái thằng bạn trong lớp học nghề của mình. Chẳng hiểu sao nó lọt vào đây. Đi đâu, ở đâu nó cũng nổi bật lên như một đóa hướng dương giữa đống cỏ bụi xụi....
Thời thơ ấu của Trần Thu Huê và tôi gắn bó bên nhau đẹp như miền cổ tích dành cho những đứa trẻ nhà quê quen đầu trần chân đất.Mùa hè năm 1976, sau khi thi học sinh giỏi văn toàn quốc, chúng tôi được Ty giáo dục tỉnh Thái Bình giới thiệu cho Hội Văn học nghệ thuật tỉnh tuyển chọn về lớp đào tạo sáng......
Hôm nay thấy ai đó nói "dền dứ làm gì, hãy khởi một trận thư hùng cho xong". Chắc không nhiều người hiểu nghĩa "thư hùng". Có lẽ hiểu là một cuộc chiến nảy lửa giữa các anh hùng. Hiểu thế thực cũng chẳng sai, chỉ chưa hẳn đầy đủ....
Ta rong chơi trên phố cổ Hội An... Thơ thẩn dọc sông Hàn nghe sóng vỗ Đêm Đà Nẵng sắc màu như hoa nở, Giữa dòng đời đang rực rỡ tương lai... Ngũ hành sơn vươn những ngón tay dài...
Hai đêm nay mất ngủ, nó thơ thẩn nghĩ: - Ăn đủ bữa, - Uống đủ lượng, - Tập đều đặn, - Mỗi khung giờ một ngày hưu trí đều cực kì vui vẻ, hạnh phúc bên người thân....
Tính rất thích ăn diện Nhưng vì nhà quá nghèo Nên chưa thỏa ý muốn Đẹp mà chưa ai theo! Vua lạc mất Công Chúa Bèn sai quân đi tìm
Lúc đó cô gái đẹp Đứng bên đường lặng im....
Trời trong xanh ,xanh đến lạ lùng tháp Ép Phen (Eiffel) in hình trên đó dòng Sông Sen (Saine) uốn mình dạo phố Nhà Thờ Đức Bà chuông điểm ngân nga Ánh sáng Kinh kỳ huyền ảo như mơ...
Ở nơi ấy có một hàng liễu rủ Có một ngôi nhà nhỏ ở ven đồi Ở nơi ấy có một cây cầu cũ Gió mùa hè xao xác những rặng tre Ở nơi ấy có một vườn hoa tím Có cánh buồm nâu sẫm giữa ngàn sương...
Họ Lê có con gái Trẻ đẹp và nết na Xa gần nhiều anh đến Cầu hôn làm rể nhà. Bà quan cũng không muốn Phú hộ cũng chẳng màng
Chỉ ưng người thiện nghệ...
Gió chạy dọc bờ sông tìm cỏ In dấu ta ngồi ôm ấp năm xưa Gió giội hồn anh, ùa tung nỗi nhớ Cồn cào, bay vút trời cao! Em ở nơi nao
Giọt nắng nào vừa tan đôi mắt ướt Cánh hoa nào rộ bước em đi...
Kim Bảo Giang chín tuổi Mẹ sinh Kim Nguyệt Hằng Ngày hai sáu, giờ Thân Tháng Một, năm Tân Dậu Đúng như trong mộng báo Tham – Vũ … thủ mệnh mà Ông Trời cho mẹ cha Gái thục hiền, hiếu thảo...
Con từ lòng mẹ sinh ra Nên con của mẹ, mẹ là của con Mẹ hai mươi bốn tuổi tròn Hai mươi bốn tuổi có con đầu lòng Bao ngày mẹ ước, mẹ mong Bao đêm mẹ thức mẹ nằm chờ con...
Một buổi sớm, một cô gái và cùng một phụ nữ tóc đã điểm bạc đứng trước cửa bệnh viện, cả hai nắm chặt tay nhau. Dù y tá đã nói còn lâu nữa mới bắt đầu khám, hai mẹ con vẫn lặng lẽ chờ....
Những câu thơ ấy mang một vẻ đẹp buồn và lặng như một bản nhạc xưa vang lên trong buổi chiều nhạt nắng – nơi cảm xúc không cần lời giải thích, chỉ cần lắng nghe là đã thấy trái tim mình se lại....
Em đi nhẹ như hoa vừa hé nụ, Giữa cuộc đời xô vội những bon chen. Ta đứng ngẩn, tay chạm vào quá khứ, Thấy mắt em buồn như tiếng chuông đêm…...
Con là ánh nắng mai Rạng ngời trong mắt mẹ Mỗi nụ cười con hé Làm tim mẹ rộn vang. Bàn tay nhỏ dịu dàng Ôm mẹ khi nũng nịu
Ba về, con tíu tít Chạy ào ôm lấy ngay....
Tôi ngó nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ mà vẫn chưa bán được gì, gian hàng của mình từ sáng vẫn trống trơn mà người ngoài phố cũng thấy vắng hơn thường lệ. Mấy hôm trước cũng có khách xong họ chỉ mua mấy thứ lặt vặt về sửa chữa như vài mét dây cái công tắc ổ cắm mà thôi và luôn kêu ca dạo này...
Xưa có anh tên Sĩ Là một học trò nghèo Nuôi mẹ già lụ khụ Đời sống thật gieo neo. Anh muốn đi tìm vợ Về đỡ đần việc nhà Lại chăm sóc cho mẹ Để anh đi học xa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!