- Sáng tác mới
Có một ngôi nhà làm bằng kim cương Em mơ thấy chúng mình về trong đó Tháp Trí Huệ bừng soi sáng tỏ Ba Chữ vàng kim viên mãn lối ta về....
… Trên đời này, dù là thánh nhân hay kẻ bất cơ, không ai có thể chọn được tổ quốc, quê hương, dòng họ, cha mẹ và ngày sinh tháng đẻ của mình. Đêm nay, nằm thao thức miên man không ngủ được. Trên đất khách quê người nơi xứ tuyết, ta bồi hồi nhớ về quê hương, về những kỷ niệm ấu thơ nơi làng quê thôn......
Mưa bay trắng xóa một màu Hạt mưa nói hộ lòng nhau đêm dài Tay nâng khuy cửa em cài Đêm nay có trận mưa ngoài cơn mưa....
Gần 30 năm dạy học của tôi, bao thế hệ học trò đã chia xa như những đàn chim đã tung cánh bay vào với cao rộng cuộc đời nhưng cũng có em lại phải chịu số phận nghiệt ngã, đây thương cảm....
Tháng Tư về thả rét giữa hanh hao Đường phố mở hai hàng cây hớn hở Một góc chênh chao Loa Kèn mở nhớ Bó hoa anh trao khiến nắng tràn cửa sổ khiến em loay hoay như hờn giận bất ngờ......
Em là mưa đền cây Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ Anh tìm đến nơi em để hồi sinh....
Có một lần, tôi nói với Tình yêu của tôi rằng: đọc thơ của Hồng Oanh, em thấy mình ngộ được nhiều điều; và cũng biết nên quên nhiều điều. Bởi nó luôn xoay quanh ba chữ mà tôi thấy mình cần buông bỏ nếu muốn là người thực tu. Có người nói thơ của Hồng Oanh giống thơ Hồ Xuân Hương. Tôi thì không thích......
Có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng tính nhân văn cao cả của THÁNG BA THƯƠNG MẾN là sợi chỉ đỏ xuyên suốt không chỉ từ đầu đến cuối tập thơ CÒN ĐANG ĐÀN BÀ mà sẽ xuyên suốt thế giới thi ca của nhà thơ Ánh Tuyết. Bài thơ có vẻ đẹp vô cùng kỳ ảo về một vùng quê nghèo áo cơm nhưng giàu nhân......
Đi dọc chiều tháng Ba trong một không gian mênh mông hương Bưởi thấy lòng nhẹ nhõm vô ưu biết nhường nào. Đắm mình vào màu xanh đậm ngút ngát nồng nàn hương thơm, say mê lắng nghe tiếng chim hót, nâng niu chùm hoa Bưởi tinh khôi trắng muốt trong tay chợt nghe xốn xang một nỗi niềm diệu vợi. Ôi ngọt......
Chỉ có thể là em Vừa đi qua...Một mảnh trời đằm mình đáy nước Chút run rẩy bám vào những tia sáng màu ngọc Một bình minh đang dâng......
Mưa bay trắng xóa một màu Hạt mưa nói hộ lòng nhau đêm dài Tay nâng khuy cửa em cài...
Tôi có một đồ dùng dạy học: “Tập sưu tầm ảnh các nhà văn Việt Nam và thế giới” được Bộ giáo dục thưởng Huy chương đồng (xếp hạng C1), thỉnh thoảng vẫn giới thiệu cho anh chị em sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm xem. Một hôm, một nữ sinh nói với tôi:...
Ngập ngừng em nói với tôi Cái câu nói mới nửa lời nói ra Tôi mang một nửa đi xa Nửa chưa nói hết ở nhà cùng em...
Thuở nhỏ, tôi mê đi hái tầm xuân. Bây giờ tìm tầm xuân không dễ. Còn nhớ ở miếu làng gần đình Cổ Nhuế có một bụi tầm xuân, tôi thử đến tìm. Tự trách mình trí nhớ lá khoai, thấy đường mở rộng, nhà cửa vài ba tầng mọc lên san sát, quên cả lối xưa, thở dài đi ngược về Chèm…...
Cả một buổi trưa bồn chồn, vơ vẩn. Tôi lý lẽ với mình: “Có gì khác đâu giữa chiều nay và sáng mai? Bây giờ đã muộn rồi, đường thì xa. Sáng mai đi, sẽ thong thả hơn!”. Nhưng không trấn tĩnh nổi mình. Cái phong thư mỏng manh, bình thản nằm yên, mà cứ làm bàn tay tôi rịn mồ hôi....
Giờ thì mình đang ngồi trước biển. Hoàng hôn bao giờ cũng dịu dàng và tin cậy. Những vệt sáng cuối cùng chìm xuống nước, vẫn để lại ánh lưu luyến, lung linh. Hoàng hôn như người đã đi qua tuổi hoa niên, âu yếm ngoảnh nhìn lại thời gian, nơi đã để lại phần “ngày” của mình ở đó....
Em là mưa đền cây Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ Anh tìm đến nơi em để hồi sinh....
Năm 1976, tôi dự kỳ thi học sinh giỏi văn toàn quốc lớp 4 được giải nhì. Đây là kỳ thi học sinh giỏi đầu tiên tổ chức trên quy mô cả nước. Bài văn ấy là câu chuyện đồng thoại về cuộc sống của một chú gà trống, phần thưởng là chiếc áo dệt kim dày, rộng thùng thình mà mấy năm sau tôi mới mặc vừa và......
So với lịch sử mấy ngàn năm nền văn minh nhân loại lần này thì con số mấy chục năm chưa có gì đáng để bàn. Nhưng so với một kiếp người ngắn như hơi thở trên cõi hồng trần này, nhất là so với lời người xưa “nhân sinh thất thập cổ lai hy”, thì con số 35 năm quả thực là một con số ấn tượng. Nó còn......
Em gửi lại Dấu chân tuổi thơ Trên cỏ mềm, cánh đồng mùa xuân ấy Để sáng nay, Bỗng nỗi nhớ trong tôi bừng dậy: Bước Sẻ Nâu làm rối sợi nắng vàng!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!