• dau-title
  • Tản Văn
  • cuoi-title

Ký ức mang tên Mười Bảy

Thứ sáu - 15/11/2019 22:24

So với lịch sử mấy ngàn năm nền văn minh nhân loại lần này thì con số mấy chục năm chưa có gì đáng để bàn. Nhưng so với một kiếp người ngắn như hơi thở trên cõi hồng trần này, nhất là so với lời người xưa “nhân sinh thất thập cổ lai hy”, thì con số 35 năm quả thực là một con số ấn tượng. Nó còn tuyệt vời hơn cả tuyệt vời đối với những người cũng tối ngày bận bịu quay cuồng với giá áo túi cơm nhưng đã dành trọn vẹn một ngày để trở về ngoại ô xa xưa rồi lại ngược lên độ cao 950m, để sống với hoài niệm 35 năm, để sống với ký ức mang tên Mười Bảy!
 


Chúng mình đã có một ngày trong nhiều ngày của những năm qua để sống với chặng đường 35 năm ngày ấy, cái ngày của con số 17 đầy ắp ước mơ. Cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào và từ đâu mà cái từ “35 năm” được khởi lên, được nhắc đi, nhắc lại mỗi lần chúng mình tụ tập. Bây giờ, ngồi nhớ lại, mình cũng không thể dám chắc rằng có phải nó được bắt đầu từ lúc bọn mình đọc được lời hịch kêu gọi họp khóa hay không? Chỉ biết rằng, vào một ngày mùa Thu rất Thu, nắng tơ óng, gió mong manh, bầu trời và mặt đất chưa từng bao giờ lung linh diệu kỳ hơn thế, những người có liên quan tới con số “17” đã tụ tập, đã dồn hết cả tâm lực và trí lực của mình, tất cả năng lượng mà mình có được, để trở về nơi đã lưu giữ những kỉ niệm đong đầy này, và đã lên đỉnh cao gần 1000m so với mặt nước biển, để nhân tiếp những hoài niệm đẹp như mơ…
 


Mình bắt gặp ở nơi đây những ánh mắt ưu tư, rưng rưng tiếc nuối, những khuôn mặt rạng rỡ, những bàn tay nắm chặt run run, những mái tóc phong trần nhuốm màu thời gian, những làn da đậm đầy nắng gió.... Đủ mọi tâm trạng, đủ mọi hình thái. Có bạn thì ngẩn ngơ trước khu nhà đã từng là nơi ở nội trú của bọn mình trong khoảng thời gian 5 năm là sinh viên Đại học Ngoại giao. Có người tần ngần đứng trước cổng trường, chỉ ngờ ngợ mà không dám gọi tên cô giáo vì cứ nghĩ đó là một bạn nào đó cùng khóa mà mình đã quên tên. Có người phấn chấn trong cái bắt tay rất chặt rồi ngượng nghịu thì thầm rằng xin lỗi tớ quên mất tên cậu rồi. Có người thì cứ ngơ ngác hỏi nhau hay ngu ngơ tự hỏi mình rằng thầy gì ngồi ở kia là dạy mình môn gì ấy nhỉ? Rồi vội vàng nhẩm lại tên nhau, những người có mặt, những người vắng mặt, cả những người đã không còn sống chung dưới ánh nắng mặt trời... Ôi chao, thế mới biết, thời gian thật khắc nghiệt. Nó lưu giữ hộ mình những kỉ niệm, nhưng cũng làm phôi phai đi nhiều thứ, xóa đi rất rất nhiều thứ, lấy đi của ta cả những điều đáng ghi nhớ, đáng trân trọng mà trong đời người, vì cuộc nhân sinh vất vả này, vì một lý do nào đó, ta đã lỡ quên đi, đã lỡ đánh mất đi…
 

“Cho một ngày ký ức gọi tên!
 
Trưa Tam Đảo, nắng mong manh quá
Nắng tan vào mây nên sương khói nhạt nhoà
Ai đốt lửa để em hồng đôi má
Mây giấu em đi, nắng lại dẫn em về.
 
Ai chuốc men vào tiếng hát đê mê
Để lời ca bung biêng chiều Tam Đảo
Điệu nhảy xưa nghiêng say miền hư ảo
Khát ta về với “Mười Bảy” thần tiên.
 
Ai ở đâu trong ký ức của em?
Ai nhớ, ai quên, ai còn, ai mất?
Nỗi buồn cất trong tim,
niềm vui nhoà mí mắt
Tóc phai màu...
thương thương quá tuổi thơ…
 
Yêu lắm chuyến đò Mười Bảy mộng mơ
Thầy, cô, trò chung niềm vui không tuổi
Chiều Tam Đảo chợt chạnh lòng tiếc nuối
Lại mong ngày được ký ức gọi tên ….”
 
Xin cảm ơn Tam Đảo một ngày thu đã tự biến mình thành chuyến tàu tốc hành tuyệt vời đưa chúng mình trở về quá khứ, trở lại cái tuổi mộng mơ, trở lại những ngày mà mình được chung niềm tự hào mang tên Mười Bảy.
 
Cảm ơn các thầy cô, những người đã dạy chúng em kiến thức và lẽ sống, những người đã vì lũ trò giờ cũng cận kề tuổi đầu bạc răng long, mà sống lại tuổi 17 thần tiên, trong một ngày đẹp trời trên đỉnh Tam Đảo.
 
Cảm ơn những người bạn thân yêu của mình, những người đã mang lại cho con số 17 của mình nhiều ý nghĩa. Tình cảm thầy trò, bạn bè trong veo như đất trời mùa thu an lành tinh khiết ấy, đáng được trân quý như một viên ngọc long lanh giữa cuộc sống đang ngày càng tạp loạn này.
 
Trời đất rồi sẽ đổi thay nhưng “Ký ức mang tên Mười Bảy” chắc chắn sẽ không bao giờ mờ phai trong tâm trí chúng mình. Mình tin là vậy. Muốn viết nhiều lắm nhưng không hiểu sao con chữ cứ chạy đi đâu mất. Nó không theo ý muốn của mình. Hình như là, lúc này, ở đâu đó, có ai đó…. đang ưu tư, tiếc nuối điều gì….

Tháng 11/2017
Trần Huyền Tâm

Từ khóa: so với, con số

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.