- Sáng tác mới
Vần vũ làm chi hở ông Giời Bụng mang đầy nước chẳng buông rơi Cây cối trần gian khô héo cả Ông giữ làm chi…sấm sét thế đủ rồi...
Mùa nào mà cỏ chẳng xanh Mưa xuân ta rắc long lanh mỗi ngày Hè gieo những hạt mê say Để thu đủng đỉnh đầy tay hoa vàng Se se đông lạnh mơ màng...
Ru em vào giấc ngủ say, Để em quên hết những ngày xa xôi! Tình duyên như sợi tơ trời Ông Tơ,bà Nguyệt vấn nơi đôi mình. Ru em giấc ngủ ân tình, Bao ngày xa cách bóng hình yêu thương!...
Cuối tuần em mặc áo xanh, Là màu mơ ước mà anh khen nhiều...! Đợi anh tự lúc xế chiều, Lòng em ấp ủ thật nhiều nhớ mong. Hoàng hôn đã tắt ánh hồng, Cuối trời mây tím vẫn bồng bềnh trôi...!...
Vua Trang Vương nước Sở Mở tiệc đãi các Quan Hôm ấy đông khách lắm Cỗ có đến trăm bàn. Trời thì tối như mực Trăm người trăm ông say
Chợt đèn nến tắt lịm...
Chẳng biết tại sao lại ghét nhau Cũng chẳng biết tại sao lại yêu nhau đến thế Đất trời dâu bể Tình người mãi mãi dài lâu Yêu thì chưa bao giờ nói hết một câu...
Một lần đổ vỡ ta nghĩ: thế là hết Lần đổ vỡ thứ hai, ta thấy cơ hội làm lại vẫn còn Lần đổ vỡ thứ ba ta hiểu đổ vỡ cũng chẳng là gì sất. Vậy nên, bạn ơi đừng lo sợ...
Chẳng biết làm gì thì vẽ thơ Văn chương chữ nghĩa cũng ngù ngờ Vẽ thằng đầy tớ thành ông chủ Ông chủ nom ra lũ ngẩn ngơ....
Tựa đề bài thơ dẫn tôi về một đêm mùa đông ở làng quê miền bắc, nơi tâm hồn thơ của Trương Minh Hiếu đã được bồi đắp, nâng niu... Ngọn gió bấc luồn qua những tán lá xanh rì, cuộn theo hương chuối tiêu ngọt dịu… Những bờ đê đứng lặng bên sông. Cỏ vẫn mượt trong màu đêm đen đặc. Những mái nhà lớn nhỏ......
Dưỡng khí (養気/양기): Nuôi dưỡng khí chất, tinh thần. Người có khí chất thì làm chủ bản thân, đứng vững giữa trời đất. Dưỡng khí là không nói lời vô ích, không tàng chứa cảm xúc tiêu cực, không đầu tư cho mối quan hệ vô nghĩa....
Một ngày tôi đến Ninh Bình Là ngày gặp lại bạn mình thủa xưa Cái thời đi bão đón mưa Bốn ba năm ấy vẫn chưa hết mình. Hôm nay Tam Cốc Thung Nham Cùng nhau hò hẹn Bắc Nam tụ về...
Lâu rồi mình mới gặp nhau! Hoa râm đã phủ mái đầu đôi ta... Bao năm mình sống cách xa, Gặp nhau hôm ấy chan hòa niềm vui, Đã hơn nửa chặng đường đời, Ta ngồi ôn lại cái thời trẻ trâu......
Nơi con về bình yên bên chiếc giường của mẹ. Vẫn nhớ tiếng mẹ cười, con chẳng thể buồn thêm. Vẫn nhớ mẹ dặn con ”ở đây còn quân nớ”.
Chiếc ôm cuối cùng nào...
Lễ tốt nghiệp bác sĩ y khoa cho con trai ở Đà Nẵng. Cả nhà gã lên tàu làm một hành trình đêm để sáng kịp tới Đà Nẵng. Đúng 6 giờ 15 ngày 6.9.2023 tới ga Trà Kiệu thì trên loa phóng thanh của tàu có phát thông báo khẩn đề nghị giúp đỡ một...
Vua Văn Công nước Tấn Đi săn ham theo mồi Lạc vào cái chầm lớn Không ra được! Ôi thôi! Gặp một người đánh cá Vua mừng quá nói to:...
Ngày ấy là sau giải phóng miền Nam được hai năm, năm 1977. Đó là những ngày đầu đông tôi còn là cậu bé 10 tuổi đang học ở trường làng. Quê tôi ngày ấy nghèo lắm, người dân chỉ biết cấy lúa trồng khoai nuôi lợn, nuôi gà. Xã có 6 thôn Đông, Đoài, Bá Mai, Tứ, Quán và thôn Đồng Mai....
Cái tên "Hải Dương" là 海陽 với chữ Dương (陽) là mặt trời, không phải Dương (洋) là biển cả. Trong Hải Dương Chí Lược (海陽志略) của Ngô Thì Sỹ cũng viết 海陽. Là Dương gì thì không quan trọng, quan trọng là chữ Hải (海) là biển....
Trương Minh Hiếu là thành viên nhóm “Búp Trên Cành” có lối viết riêng: Trữ tình và Tốc Độ. Là học sinh lớp năng khiếu văn của tỉnh nhưng lại tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội và hiện là Giám đốc Bảo hiểm Nhân thọ Hải Phòng....
Tôi và Hương thân nhau từ những ngày học chung trong nhóm Búp Trên Cành. Hồi ấy trong cái nắng hè chói chang và tiếng ve rộn rã, tôi được mẹ đưa về thị xã Thái Bình nhập học. Lớp học đặc biệt này do Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình mở, dành riêng cho những thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn......
Hôm nay, khi tiếng trống tan học vang lên, tôi nhận ra rằng một chặng đường đã khép lại. Lớp học vẫn đó, bục giảng vẫn đây, nhưng các em – những đứa học trò thân thương của tôi – sắp sửa bước vào một hành trình mới....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!