- Sáng tác mới
Gửi thương yêu đến giữa chiều Điện Ngọc Bà lão tật nguyền... cất tiếng khóc trẻ thơ... Sợi ân tình tuy bình dị, đơn sơ Mà thắp lửa những giấc mơ cháy bỏng! Đặt Quảng Nam một chiều Thu gió lộng,...
Đi đâu cũng nhớ về Sài Gòn Nhớ Khánh Hội, Ba Son sóng vỗ Nhớ con gió đi lạc trong ngõ nhỏ Nhớ cơn mưa chải tóc trắng trời rơi Nhớ cầu Sài Gòn vắt ngang trời cõng nắng Một vệt nghiêng soi bóng xuống cuộc đời Nhớ đước Cần Giờ dầm chân trong nước mặn...
Hôm qua Tết Đoan Ngọ Lại đúng ngày cuối tuần Vợ bảo mua cặp vịt Nấu chao mua mua bún ăn. Vịt "chạy đồng" rẻ quá Trăm rưởi mà hai con
Lọ chao mua từ Tết Mở ra còn thấy ngon....
ngọn gió mang tên “thời gian” cuốn chúng ta đi mặt trời đang vơi dần ngày hôm qua như chớp mắt rời bỏ thế gian chẳng chút lưu tình ngày hôm nay hiện hữu như tấm áo em mang in hình những nụ hoa xanh xanh bé nhỏ...
Những hạt mưa dùng dằng đưa em đến day dứt sông Hồng đôi bờ phù sa mang theo ngày hôm qua vượt thác ghềnh lòng dặn lòng về biển
Cơn mưa dùng dằng Tây Trường Sơn...
Thêm một lần mùa hạ trở qua đây Biển vẫn xanh như lời người hẹn ước Mây bông trắng dềnh dang chao cánh nước Đá lô nhô nhao bước sóng lên ghềnh. Lắng yên bình sau những phút bồng bênh...
Dưới vòm cây xanh mướt bình yên Tiếng chim hót như chưa từng rộn rã Ngày rất quen mà như bỗng lạ Không đếm mùa cũng chẳng muốn mùa xa....
Nếu không buồn ta chẳng biết làm thơ, Và không say ta nào dám đợi chờ , Tìm giọt nắng giữa mịt mờ dông bão. Có lẽ thế... Đời là đêm mộng ảo...Của nỗi buồn theo năm tháng triền miên,...
Anh nợ em nửa vầng trăng tha thiết... Thay lời thề tình bất diệt trăm năm, Để thỏa lòng mơ ước tự xa xăm Em mãi mãi như chị Hằng không tuổi... Anh nợ em khi dưới làn gió thổi......
Hà Nội ta đem nỗi nhớ Thả vào hun hút heo may Doi cát đò Chèm năm ấy Sáng trắng mùa đông sông Hồng Lòng ta như sông phơi đáy
Ơi người Hà Nội đầu đông...
Chúng ta ai cũng vậy Chỉ có một cuộc đời Để mưu cầu hạnh phúc Và chia sẻ cùng người Có nhiều khi cuộc sống Như để thử thách mình? tham, sân, si là thứ Gây đau khổ cho mình...
Trên vùng cao Tây Bắc Trong một bản người Dao Có hai vợ chồng trẻ Tỉa ngô và trồng đào. Chợ phiên nào cũng xuống Mèn mén rồi rượu ngô Lúc về chồng say xỉn...
Nhìn cái mặt nó sao thấy ghét. Cười suốt ngày. Cặp môi đầy, răng trắng muốt nổi bật trên khuôn mặt dài, da nâu. Nó đấy. Cái thằng bạn trong lớp học nghề của mình. Chẳng hiểu sao nó lọt vào đây. Đi đâu, ở đâu nó cũng nổi bật lên như một đóa hướng dương giữa đống cỏ bụi xụi....
Cứ thế chang chang mấy tháng Hè Ông Trời đổ lửa xuống làng quê Cỏ cây héo úa đồng khô cạn Nhức nhối không gian ngộp tiếng ve Rồi bỗng một hôm dọc vỉa hè...
Sao Nhân gian mãi đẫm những hờn căm Họ xâm lấn nhau… giẫm đạp nhau - mua oán chuốc thù Cá ăn kiến -kiến ăn mối- Mối gặm dần những tòa nguy nga tráng lệ Dưới Vòng Lục đạo có - không...
Biển hát ru mình dưới ánh trăng Thiu thiu giấc mộng gặp Em Hằng Đêm rằm Tháng Bảy tròn vành vạnh Hỏi có mấy người được thế chăng...
Thời thơ ấu của Trần Thu Huê và tôi gắn bó bên nhau đẹp như miền cổ tích dành cho những đứa trẻ nhà quê quen đầu trần chân đất.Mùa hè năm 1976, sau khi thi học sinh giỏi văn toàn quốc, chúng tôi được Ty giáo dục tỉnh Thái Bình giới thiệu cho Hội Văn học nghệ thuật tỉnh tuyển chọn về lớp đào tạo sáng......
Nàng bám lấy ghế trước để đứng dậy. Thấy nàng lảo đảo, người đàn ông đưa tay ra đỡ: - Chắc ở nhà cô rất ương bướng. Cô sốt suốt chuyến bay. Sao đi được. Bám vào tôi, tôi sẽ đưa cô ra. Nàng ko muốn, nhưng ko thể đi được nên đành chấp nhận: - Anh chị thật đẹp đôi mà anh lại chu đáo quá! - Cô nhân viên......
Tôi đi dọc miền Trung Nơi cát trắng cháy chân, gió Lào rát mặt Miền đất gầy guộc, gian truân mà chưa bao giờ khuất phục Ôm cả đất nước vào tim, suốt một thời Bắc Nam chia cắt...
Mưa tầm tã...kéo dài như vô tận... Như bầu trời đang trút giận cho ai? Mưa nhạt nhòa che phủ buổi ban mai... Nên chẳng có dẫu một vài giọt nắng! Mưa ướt đẫm cõi lòng đang hoang vắng... ...Thêm u sầu, thêm trĩu nặng tâm tư!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!