- Sáng tác mới
Thời thơ ấu của Trần Thu Huê và tôi gắn bó bên nhau đẹp như miền cổ tích dành cho những đứa trẻ nhà quê quen đầu trần chân đất.Mùa hè năm 1976, sau khi thi học sinh giỏi văn toàn quốc, chúng tôi được Ty giáo dục tỉnh Thái Bình giới thiệu cho Hội Văn học nghệ thuật tỉnh tuyển chọn về lớp đào tạo sáng......
Mưa tầm tã...kéo dài như vô tận... Như bầu trời đang trút giận cho ai? Mưa nhạt nhòa che phủ buổi ban mai... Nên chẳng có dẫu một vài giọt nắng! Mưa ướt đẫm cõi lòng đang hoang vắng... ...Thêm u sầu, thêm trĩu nặng tâm tư!...
Ta chia tay một trưa hè cháy bỏng... Vị ngọt ngào như còn đọng trên môi. Gió nồng nàn xào xạc khẽ buông lơi, Hoa phượng thắm nở nụ cười lưu luyến…Lời yêu thương của con thuyền xa bến Mãi bồng bềnh trên mặt biển bao la,...
Hãy bắt đầu ngày mới Bằng một nụ cười tươi! Quên mọi chuyện tiền bạc vì mệt mỏi đủ rồi... Buổi sáng nếu có thể Vươn vai, hít thở sâu Bầu không khí trong sạch...
Mấy ngày nay tâm hồn mình xao động quá, gặp lại trò cũ, bạn cũ... nôn nao, cồn cào, như thể trái đất ngược chiều quay! Khi mình được xem ảnh của các em chụp lúc còn nhỏ, khi lớn lên và trở thành cha mẹ... Nôn nao, cồn cào. Trái tim nghẹn ngào, lồng ngực căng căng và mắt ưa ứa nước....
Trời Đà Nẵng vẫn xanh như thế Biển vẫn dịu dàng gió vẫn lang thang Và em vẫn như thời son trẻ Bước chân êm cho bờ cát mơ màng...
Một ngày tôi đến Ninh Bình Là ngày gặp lại bạn mình thủa xưa Cái thời đi bão đón mưa Bốn ba năm ấy vẫn chưa hết mình. Hôm nay Tam Cốc Thung Nham Cùng nhau hò hẹn Bắc Nam tụ về...
Ngày ấy là sau giải phóng miền Nam được hai năm, năm 1977. Đó là những ngày đầu đông tôi còn là cậu bé 10 tuổi đang học ở trường làng. Quê tôi ngày ấy nghèo lắm, người dân chỉ biết cấy lúa trồng khoai nuôi lợn, nuôi gà. Xã có 6 thôn Đông, Đoài, Bá Mai, Tứ, Quán và thôn Đồng Mai....
Tôi và Hương thân nhau từ những ngày học chung trong nhóm Búp Trên Cành. Hồi ấy trong cái nắng hè chói chang và tiếng ve rộn rã, tôi được mẹ đưa về thị xã Thái Bình nhập học. Lớp học đặc biệt này do Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình mở, dành riêng cho những thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn......
Hôm nay, khi tiếng trống tan học vang lên, tôi nhận ra rằng một chặng đường đã khép lại. Lớp học vẫn đó, bục giảng vẫn đây, nhưng các em – những đứa học trò thân thương của tôi – sắp sửa bước vào một hành trình mới....
Ta rong chơi trên phố cổ Hội An... Thơ thẩn dọc sông Hàn nghe sóng vỗ Đêm Đà Nẵng sắc màu như hoa nở, Giữa dòng đời đang rực rỡ tương lai... Ngũ hành sơn vươn những ngón tay dài...
Tuổi 18 – cái tuổi nằm lưng chừng giữa một bên là sự vô tư của những năm tháng học trò, một bên là thế giới rộng lớn ngoài kia với muôn vàn ngã rẽ. Ở tuổi 18, con người ta mang trong mình biết bao hoài bão, ước mơ, nhưng cũng không thiếu những hoang mang, lo sợ....
Ta lại trở về chốn xa xôi... Thắp sáng tin yêu của một thời Bạn cũ ngày nào trong thương nhớ, Quấn quýt bên nhau nở nụ cười... Kotam lưu luyến chiều mong đợi,...
Hạ năm xưa rộn rã tiếng ve ngân... Muôn cánh phượng giăng đầy trên lối nhỏ, Thoang thoảng đưa... lời thì thầm trong gió Tuổi học trò đang bỡ ngỡ lời yêu... Ta chia tay khi nắng đổ về chiều...
Hững hờ...Cơn gió chiều nay! Xua tan nỗi nhớ tháng ngày chắt chiu... Mây đen ảm đạm đìu hiu, Ngoài hiên tí tách...một chiều mưa rơi! Hững hờ...mấp máy vành môi,...
Chia tay những giấc mơ hồng, Em về phương đó,cõi lòng xót xa.. Vâng lời sắp đặt mẹ cha, Xa anh nước mắt em hòa cơn dông. Trên tay bưng chén rượu nồng, Nỗi buồn em tựa con sông chảy dài......
Những ngày cuối cùng của năm học, khi tiếng trống trường không còn vang lên theo nhịp học hành nghiêm túc mà đã nhuốm màu của chia ly, cũng là lúc học trò rộn ràng với những trò nghịch ngợm rất riêng – những trò chỉ có thể xảy ra một lần trong đời, và mãi mãi trở thành ký ức không thể quên....
Trả lại cho em lời yêu thuở ấy, Dẫu ân tình còn nồng cháy trong tim. Trả cho em màu tím sắc hoa sim, Ngày hai đứa còn đi tìm mơ ước!
Biết làm sao?Anh biết...làm sao được?...
Trên cánh đồng mùa xuân Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ Anh bảo lối này rất khó Có thể đến cuối còn phải lội qua mương Chả lẽ em ưa thích? Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu....
Một mai đây điều mực thước tầm thường, Sẽ xóa mờ theo dòng chảy thời gian... Nhưng người đời còn mãi cứ khóc than, Thương tiếc lắm...hồn thơ Hàn Mặc Tử! Chàng ra đi khi tuổi hồng dang dở,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!