- Sáng tác mới
Thiên quốc đầu tiên con trong bụng mẹ Đấng sinh thành sẻ máu thịt nuôi con? Con lớn tới đâu mẹ gầy tới đấy Thiên thần con đủ chín tháng mười ngày!...
Mẹ ơi...hôm nay ngày của Mẹ con trăn trở tìm về ký ức năm xưa muốn bồng bềnh cánh võng đong đưa con bé bỏng vùi sâu trong lòng Mẹ...
Chồng ở đâu thì vợ nên ở đấy Như đói cần ăn, khát phải uống ngay Có gã đàn ông nào không mê gái Rượu đàn bà chưa nếm đã ngất ngây...
Lợn vốn không thể ngẩng lên nhìn bầu trời. Lý do là bởi cổ nó hướng xuống đất, có ngẩng, cao lắm cũng chỉ vểnh được 45 độ. Bởi vậy nên Lợn chẳng thể tùy ý mà ngẩng lên ngắm nhìn bầu trời. Nhưng vẫn có lúc Lợn nhìn được bầu trời. Đấy chính là "khi nó bị ngã"....
Đường đời dài đến thế, Cũng ngắn nhỉ cha ơi. Cha ẵm con thủa bé, Ngày con mới ra đời. Nay con ẵm cha thế, Cha đừng buồn nhé cha...
Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớ từng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọc một đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp trong lòng tôi...
Có một lần, tôi tưởng mình đã nói chuyện được với hoa lan. Nói với hoa với cỏ, với chim thú và nghe được lời vạn vật, ấy là sự giao hòa của cõi bất tử....
Những năm tháng xa quê cha đất tổ, đôi lần sực nhớ tới hương tết quê nhà, tôi đã cất công đi tìm vị thứ bánh chưng để dành bằng cách thả bánh xuống giếng khơi mùa đông mà không kiếm được....
Duyên là một khái niệm không dễ hiểu. Chữ Duyên (緣) do bộ Mịch(糸) và chữ Thoán (彖) ghép lại mà thành. Mịch là sợ chỉ, sợi dây quấn, buộc....
À ơi ru ngọn gió đông Mẹ ru giấc ngủ say nồng con yêu Lời ru có tiếng sáo diều Người ru dưới mái tranh xiêu một đời Ngoài kia gió bấc bời bời...
Mười tuổi, tuy còn nhỏ Đỡ vòi vĩnh, khóc nhè Đúng, sai dần phân biệt Mầm tính cách đã khoe Tuổi của những năng khiếu Bẩm sinh dễ lộ ra Biết quan tâm đúng lúc Tài năng sẽ thăng hoa!...
Đứng trước người ta yêu, tim ta loạn nhịp, còn đứng trước người ta thích, ta chỉ thấy vui thôi. Đứng trước người ta yêu, đông lạnh kia cũng ấm tựa xuân, còn đứng trước người ta thích thì đông vẫn chỉ là đông thôi....
Mỗi khi Tết đến, xuân về người người đi sắm Tết. Trước đây, những ngày giáp Tết là những ngày bận rộn lắm, vì “cả nước lo việc nhà”: nào là đi mua các thứ theo tem phiếu: bột để làm bánh, lá dong, than, củi, túi hàng Tết (mà phải chọn được miếng bóng bì nở);...
“Khúc Tâm Du” là tập thơ thứ tư của nhà ngoại giao, nhà thơ, nhà văn Trần Huyền Tâm. Tôi gọi tác phẩm này là tập thơ Lấp Lánh Ánh Vàng. Bởi Khúc Tâm Du không chỉ là sự kế thừa một cách tự nhiên những chủ đề, những giá trị Nhân văn, thấm đẫm chất trí tuệ,...
Có cánh hoa dại, thiên sứ mang đến bến đời Tặng cho mẹ, từ mùa đông năm đó Từ ấy, qua ô cửa nhỏ Mẹ thấy trời xanh trong ánh mắt ngời...
Cuộc đời tưởng dài thế Hoá rất ngắn, cha ơi! Cha bồng con tấm bé Nay con lớn nên người... Giờ cha không còn khoẻ Đến lượt con cõng cha!...
Thiên đường đầu tiên con trong bụng mẹ Đấng sinh thành sẻ máu thịt nuôi con Con lớn tới đâu mẹ gầy tới đấy Thiên thần con đủ chín tháng mười ngày Mẹ sinh con đủ mắt mũi chân tay...
Ngày của cha, mà chưa có một bài thơ nào viết về cha, cũng thấy phần nào áy náy. Viết cho mình, cho người thì nhanh thế mà cho cha mình thì cứ ngắc ngứ... chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Lạ vậy!...
“Vui như Tết”. Câu thành ngữ mà tôi tin ai cũng đã từng nghe từng nói một lần trong đời ấy là nói về Tết cổ truyền, tết âm lịch. Thời ấu thơ, ngày Tết vui là đúng lắm rồi, được ăn ngon, được mẹ mua cho quần áo mới được nghỉ học và...v.v....
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!