- Sáng tác mới
Cuộc sống, ta có thể nói nó là tập hợp của sự hỗn độn, bất định; nhưng cũng có thể nói nó là tự nhiên, vô thường. Về cơ bản, mọi sự trong tự nhiên vận hành theo lý lẽ riêng của nó, chỉ là ta không hiểu thôi. Hiểu thì sẽ thấy bất định, vô thường ấy mới là thường hằng. Lời hay (좋은 글) có mấy câu vu vơ......
Niềm vui không có men Mà làm ta chếnh choáng Lòng tin không năm tháng Mà đổi màu thời gian....
Trong các loài hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu trên thế gian, có một loài hoa mà người Phương Đông rất mê, tôn là “Vương của các loài hoa”, là “Quốc sắc thiên hương”. Đấy là Mẫu Đơn. Có nơi gọi là Mộc Thược Dược. Có rất nhiều bài thơ viết về hoa Mẫu Đơn, trong đó ấn tượng nhất là câu thơ:......
Trong các loài hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu trên thế gian, có một loài hoa mà người Phương Đông rất mê, tôn là “Vương của các loài hoa”, là “Quốc sắc thiên hương”. Đấy là Mẫu Đơn. Có nơi gọi là Mộc Thược Dược. Có rất nhiều bài thơ viết về hoa Mẫu Đơn, trong đó ấn tượng nhất là câu thơ:......
Khi động nhắc đến cô đơn, chẳng hiểu sao lại thấy chùng xuống, thấy buồn buồn. Đối với kẻ yêu nhau, trong nhiều câu thì câu "thôi, ta chia tay từ đây" có lẽ sẽ là câu khiến người ta buồn nhất. Cũng vậy, câu "tôi cô đơn quá" có lẽ cũng là câu buồn thảm nhất trong những câu mà con......
Tôi biết, từ những năm mười hai, mười ba tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên báo của tỉnh Kiến An cũ. Kim Chuông người làng Thắng, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cụ Đồ Vọng, thân sinh nhà thơ, một Nhà Nho từng bốn mươi năm mở trường, dạy học ở đất làng, giáo huấn thi thư cho nhiều lứa học trò....
Thế là thêm một người thân nữa của tôi đi về cõi vĩnh hằng. Trong đời người, tính cả quan hệ gia tộc và những giao tiếp xã hội, ta quen biết bao người. Trong vô vàn mối quan hệ ấy ta có được mấy người thân? Ông đối với tôi là một người thân, và tôi gọi ông bằng chú....
Những bậc trí giả thường nói rằng: “Đời là bể khổ”, con người dù là ai cũng đều không thoát khỏi cái “khổ” này. Kỳ thực, nếu thay đổi cách nhìn, sẽ thấy rằng nó lại là thứ nguyên liệu tốt để tôi luyện ra một con người trưởng thành....
"Nhân chi sơ, tính bản Thiện" là câu mở đầu của Tam tự kinh, một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống dùng để dạy cho trẻ em xưa. Câu này có nghĩa là: Con người sinh ra bản tính ban đầu vốn thiện và tốt lành, khi lớn lên, do ảnh hưởng của đời sống xã hội mà tính tình trở nên thay......
Nhắc đến ngày xưa, hẳn ai trong chúng ta cũng muốn lang thang dọc miền ký ức, mong được quay trở về thời ấu thơ, về cái thuở “chưa biết buồn” mà nhà thơ Hồng Oanh từng nhắc đến trong bài thơ “Về thành phố trước cơn mưa”....
Tâm là chủ-đạo, vạn sự đều do Tâm. Nghiệp tốt, xấu được tạo cũng bởi Tâm. Giá-trị đích-thực của 01 con người là ở Tâm không phải ở Tài. “Tài” là Tài-năng, Tài-sản. Có Tài mà ko có Tâm, rất nguy-hiểm!...
Cuộc đời có thăng giáng. Nhưng ngày xưa, như Lão Tử nói: "Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên". Sự biến dịch của cõi người không làm ta chóng mặt....
Đối với những người bị bệnh tật hành hạ đến mức uống thuốc thay cơm, bị đòn sấm sét của số phận giáng lên giáng xuống, tới mức như đã ở Địa Ngục thì chắc có thể thấm hơn cái chữ Chấp ở trên. Khi nằm trong tình trạng đợi chết, ta thấy rõ của cải, danh vọng là bùa Mê....
Vậy điều gì ở cuốn sách hình thức rất bình thường, tác giả không nổi tiếng, không cần xì-căng-đan, không cần giới thiệu, quảng bá bằng những công nghệ chuyên nghiệp nhưng vẫn tạo được sự hấp dẫn rất tự nhiên như vậy? Tôi đã trao đổi điều này với khá nhiều người đã đọc“Buồn vui nơi trần thế”và nhận......
Còn hồi bé, mỗi khi hoa phượng nở cùng tiếng ve ran là bọn trẻ biết rằng sắp được nghỉ học. Quẳng hết sách vở vào một góc nhà rồi tha hồ chạy nhảy. Không phải (hay là không được?) học thêm học bớt gì cả. Với bọn trẻ như mình, hoa phượng không phải để ép vào trang vở, để mà mơ mộng, mà bâng khuâng....
Có một lần tôi vô tình nghe được bản nhạc “Đường về nhà” - “The way back home”. Tôi có thể tự tin mà nói rằng đây là một bản nhạc hay nhất mà tôi được nghe. Xin nhắc là bài “The way back home” mà tôi đang nói không phải là bài “Way back home” của B. Ray. Giai điệu của “The way back home” thật thần......
Cũng nói về Vị, Chất của đời, nhà sư Pháp luân (법륜스님) cũng có đôi câu nói về việc "luống tuổi". Lời hay (좋은 글) có đăng, xin giới thiệu lại....
Ngồi một mình. Nghe đâu đây hơi thở của mùa xuân dâng mơn man. Biết mùa xuân đã chín. Bóng chiều dần dần nghiêng xuống vai ngày, xuống ranh giới của đêm. Chiều tím rịm. Sẽ sàng tiếng kim đồng hồ chạy quanh quanh tích tích. Mùi hương hoa nhẹ nhàng tỏa lan, tinh khiết....
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?” Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về......
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 창해일속(滄海一粟 - thương hải nhất túc). Ở đây, thương hải - biển rộng, nhất - một, túc - hạt gạo. Câu này có ý là một hạt gạo xuống biển rộng mênh mông (큰 바다에 던진 좁쌀 한 톨)....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!