- Sáng tác mới
Nào! Cùng cất lên lời ca yêu mái trường! Nào! Cùng cất lên lời ca yêu thầy cô! Nào! Cùng cất lên lời ca yêu bạn bè! Khúc ca này - ta gửi lại trường yêu! Mỗi sớm mai ta đến với mái trường, Bao yêu thương của thầy cô nuôi dưỡng,...
Tôi đã “gặp” tâm hồn Trương Minh Hiếu qua tập thơ “Cội” của anh – Đó là hồn thơ của yêu thương chân thành, sâu nặng với cội nguồn, với gia đình và quê hương xứ sở....
Một mình buồn tha thẩn Giở ảnh cũ ra xem Rồi bọc lại cẩn thận Để mai sau dễ tìm... Biết bao là kỷ niệm Vui buồn lại hiện lên Nhớ người thân, nhớ bạn Cả người đã quên tên......
Từ buổi dáng làng nằm trong chiếc ba lô anh khoác lên vai mang vào mặt trận một thời tuổi anh đồng nghĩa cùng cây súng niềm vui sáng lên những khoảng trời qua từng đợt bom rung...
Nhất định nhịn và chịu thiệt thòi. Vẫn có câu rằng nhịn là một đức tính, tuy nhiên nhịn chỉ giúp hoá giải nhất thời xung đột chứ suy cho cùng nó chẳng giúp gì cho chữa lành tâm thức của một ai cả....
Qua một lần đói bụng Mới thấy cơm gạo quý tựa trời Qua một lần kiệt sức vì khát Mới hiểu nước là sinh mệnh của ta Nếu một lần tịt mũi
Sẽ thấy, chỉ thở thôi, cũng hạnh phúc lắm rồi...
Trương Minh Hiếu là một cây bút thơ, thành viên của nhóm “Búp trên cành”. Anh đã tham gia lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn thơ thiếu nhi do hội VHNT Thái Bình tổ chức từ năm 1979 -1982....
Nếu anh coi thường công việc thường nhật như chuẩn bị bữa ăn, lau nhà và giặt quần áo, anh không thể sống một cuộc sống tuyệt vời được (Tolstoy - "Học cho những ngày tới")....
Giữa những ngày Hè Giáp Thìn, năm 2024 này, tôi thực sự hào hứng được đọc và viết lời bình cho tập thơ của Trương Minh Hiếu – Một “Nhà văn Nhóm Búp.” Một Nhà văn trong gần ba chục “Môn sinh” trưởng thành từ “Lò luyện Văn chương” của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình từ 50 năm trước....
Hóa ra năm tháng ấy Khờ dại lắm phải không Người trao cơn gió thoảng Ta trút cả bão lòng Anh người tình du mục Em bầu trời trắng trong...
Tôi đang có giờ trên lớp thì nhận được tin nhắn của mẹ "Con về sớm nhé. Nhà mình hôm nay có khách quý đấy!". Tôi nôn nao, mong cho chóng hết giờ. Hồi hộp bước vào nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi tiếp một nữ sư....
Em nhớ anh Nhớ cả mối tình Mười sáu trăng tròn Tình nồng chín độ Mình yêu nhau Xa nhau Rồi hội ngộ Tình bỗng nồng nàn ấm áp hơn xưa....
Chợt tỉnh giấc, hàng cây kề vai ngủ Bóng điện đường im lặng giữa cơn mơ Gió rón rén chạm lối về không lỡ Thì ra đêm vừa khe khẽ trở mùa Em giờ này tròn giấc, chắc là chưa Một người vắng là thiếu đi tất cả...
Giữa thung lũng ngàn cây* Lễ hội thả đèn trời Chúng tôi đến từ đất nước xa xôi Người lạ người Ngỡ ngàng nghe tiếng gọi Gần lại nhau bằng những nụ cười...
Năm tháng cứ dần trôi Kỷ niệm dẫu buồn vui Mãi thuộc về quá khứ! Nhủ lòng hãy cất giữ Nơi đáy sâu tim mình... Có những chuyện linh tinh...
Chiều! Thông bần thần nhìn xuống phía dưới đồi. Xa xa một con đường mòn nhỏ lên lỏi đi ngang qua nhà anh trầm mặc. Hàng phi lao vi vút gió. Những cơn gió mùa Đông cứ phần phật cái ống tay áo của bên tay phải anh...
Có lẽ sự thức tỉnh Trong tâm hồn chúng ta Không từ điều quá lớn Không từ quá sâu sa Từ đôi chân trần ấy Đã rong ruổi tháng ngày
Và trong trái tim ấy Có tình yêu tròn đầy......
Nếu chữ Đức phong phú, chứa nhiều nội hàm và kết hợp để tạo ra vô vàn các từ ngữ Hán Việt bao nhiêu thì chữ Nghiệp cũng như vậy. Chúng là hai chữ đối lập và tạo nên một quan hệ biện chứng. Muốn nhiều Đức thì phải làm sao cho bớt Nghiệp. Còn ai...
Sáng nay xem truyền hình Viện Dưỡng Lão Thấy những người sống trên dưới trăm năm Họ đã đi qua những cực nhọc khó khăn khi đất nước gồng mình đánh giặc Họ đã có những phút giây hạnh phúc...
Giác giả vô xỉ (tiếng Hàn 각자무치 tiếng Hán 角者無齒 - giác giả vô xỉ). Ở đây, giác - sừng, giả - người, vô - không có, xỉ - răng. Nghĩa đen câu này là kẻ có sừng thì không có răng (không hiểu về mặt sinh học có đúng thế không)....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!