• dau-title
  • Tản Văn
  • cuoi-title

Những linh cảm diệu kỳ, chỉ có thể là mẹ với con

Chủ nhật - 01/06/2025 16:24


(Ảnh: Pixabay)


NHỮNG LINH CẢM DIỆU KỲ, CHỈ CÓ THỂ LÀ MẸ VỚI CON

(Thanh Bình)

 

Rạng sáng, ngay sáng nay thôi, giấc mơ chợt đến mong manh. Trong giấc mơ, cậu trai 12-13 tuổi, mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, thả lỏng người trong không gian. Cậu ấy đang mơ. Trong giấc mơ, gọi: Mẹ ơi!

 

Nó choàng tỉnh giấc. Chợt nhận ra, không phải lần đầu nó mơ thấy điều đó.

 

Nó nhớ lại lần đầu mơ thấy con như thế, cuối tuần qua trường thăm, gặp cô giáo chủ nhiệm ở cổng, cô kể lại:

 

- Chị ơi! Em sợ quá! Em tưởng mất cháu rồi. Mất cháu thì em không biết ăn nói thế nào với chị.

- Chuyện gì vậy em?  

- Ô! Chị không biết gì à?

- Không! Chị không ở cùng với con, có chuyện gì vậy em ?

- Hôm thứ Năm, giờ giải lao, các con chơi bóng ở sân, lúc ấy trống vào rồi, không biết mâu thuẫn gì mà mấy anh lớp 9 quây thằng anh, dọa nạt, đấm đá. Thế là thằng em xông vào chiến lại, bị một anh lớp 9 đấm vào ngực, bất ngờ, lăn ra chết ngất. Mấy anh kia sợ quá chạy gọi thầy cô. Chúng em đưa con vào y tế, may cô Y tế có nghề, tiêm trợ tim và hồi sức ép tim thành công chị ạ. Lúc xe cấp cứu đến thì con tỉnh rồi. May quá, không thì em chết mất.

- Ôi! Cảm ơn các cô và nhà trường!

 

Nó lặng người sợ hãi, vội vã cảm ơn cô rồi chạy đi tìm con. Giải lao giữa buổi, sân trường đông kín, ngồn ngộn tiếng nói, tiếng cười, tiếng hò, tiếng hét, cả tiếng cãi chửi nhau của bọn trẻ. Đâu đó, có những đám trẻ đang khua chân, múa tay với nhau. Nó tìm trong đám đông hai anh lau nhau. Mẹ con gặp nhau, hai anh cu theo mẹ xuống căng tin nhà trường như một thói quen. Bác bán hàng ở căng tin quen mặt, nhớ người, nhớ cả thói quen của hai đứa, đưa đồ uống cho chúng hắn, rồi vồn vã:

 

- Em cứ yên tâm, chị vẫn nhớ. Chỉ cần các con ghé qua, ăn uống gì chị ghi sổ, đảm bảo đủ đầy, yên tâm nhé.

- Vâng, em cảm ơn chị!

Nó nhìn thằng cu bị đấm ngất xỉu:

- Thế hôm vừa rồi, bị các anh đánh à? Đau không?

- Xì, chuyện nhỏ mà mẹ! Con bị choáng, chắc do đói thôi, không thì con đấm lại chứ sợ gì!

- Sao lại đói? Mẹ đã dặn bác, cần gì cứ xuống lấy mà! Thế chị giúp việc không sắp cơm à?

- Không! Đầy đủ mà. Trưa cũng có cơm canh cua rau đay, tôm rim, nhưng chúng con không ăn chứ không phải tại giúp việc đâu ạ. Trưa chị ấy không ăn, chỉ có chúng con ăn thôi.

- Có mà không ăn là lỗi tại các con. Phải giúp mẹ tự chăm sóc bản thân tốt, ăn đủ bữa, muốn phụ thêm gì giải lao xuống bác, không ngại nhé.

- Vâng ạ! Thôi bọn con ra chơi bạn đây!

 

Con trai mà! Gặp là đủ. Chuyện gì cũng nhẹ như lông ngỗng, thoáng cái là theo gió bay đi hết. Nó ngồi lại với bác căng tin, nghe bác ấy kể lại thêm một lần nữa câu chuyện thằng anh bị bắt nạt, thằng em nhảy vào bênh và bị đánh chết ngất, thầy cô, y tế rối loạn cùng tiếng còi xe cấp cứu…

- Hai thằng này nó gan lắm, mà đoàn kết lắm. Chỉ là bé quá không biết lượng sức, làm sao mà lại được với mấy anh lớp 9 chứ.

Bác cứ kể. Nó cứ lặng ngồi. Nước mắt cứ tràn ra, không dứt. Câu chuyện đưa nó trở về hơn 12 năm trước. Chiều hôm ấy nó đi họp phụ huynh cho anh lớn học lớp 1. Hai em đang tuổi ăn bột, ở nhà với dì (em con cô ruột nó). Đang giữa buổi họp, tự nhiên ruột gan nó như có lửa đốt, nó bồn chồn không yên, liền bỏ họp về nhà;

- Thưa cô! Em xin phép về trước, em sốt ruột quá, không biết nhà có chuyện gì, nhưng ở nhà chỉ có hai bé sinh đôi với dì ạ!

- Ừ, em về đi. Có gì chiều qua lấy sổ liên lạc, cô ghi lại chi tiết cho.

May, cô giáo con cũng là cô giáo của mẹ ngày bé, và may vì bây giờ nó cũng là cô giáo nên được các thầy cô giáo cũ yêu mến, tự hào nên cô không trách.

 

Trường tiểu học cách nhà khoảng 700 m, nó đạp xe đi hết trục đường chính, phố Lê Lợi là đến, mà cảm giác dài lê thê. Nó vào nhà. Ngôi nhà 2 tầng, có giàn cây, thả hoa giấy mỏng như lụa tơ hồng, râm mát và yên tĩnh kì lạ. Nó bước vào nhà, em nó bồng thằng anh, đung đưa ru ngủ. Mặt dì đẫm mồ hôi, tóc búi rối. Thằng cu trên tay, vừa ngủ vừa khóc, nấc nấc. Dì vừa đung đưa ru cháu, vừa nói:

 

- Úi giời! Chị chả về sớm tí nữa. Hai thằng nó khóc quá. Em quấy bột trứng xong, tay xúc, miệng thổi, miệng dỗ, mà chúng nó khóc oang oang cả nhà. Chắc đói lại khóc lâu nên ăn được vài miếng, rồi cu D nó lăn ngủ rồi. Ngủ không kịp giỗ chị ạ. Cu này cũng sắp ngủ đây. Nhưng cu D đói đấy, lát dậy chị nhớ cho ăn bù nhé.
 

- Ừ, để chị lên xem cháu! Chả trách ngồi họp cứ sốt hết cả ruột.

 

Dù không rõ ràng nhưng linh tính mách bảo điều gì đó, nó lau nước mắt cho cu T, rồi chạy lên tầng 2, chân luýnh quýnh. Thằng bé nằm trên giường, dì đã kịp đậy cái lồng che muỗi. Nó bật quạt điện quay vào phía tường cho gió tạt nhẹ trở lại. Nó mở chiếc lồng ra, định lấy khăn lau nước mắt và vết bột có sợi trứng vàng trên mép cho con. Bỗng nó sững lại. Trời ơi, sao thằng bé tím ngắt thế này. Nó gọi với xuống:

 

- Mạnh ơi! Em ngủ lâu chưa?

- Vừa xong chị!

- Sao em tím ngắt thế này? Mà động động không ý kiến gì cả?

- Chị khẽ thôi! Thằng ấy thính ngủ lắm đấy! Cho nó ngủ đủ giấc lát ăn bù sau đỡ quấy chị ạ!

 

Nó xốc thằng cu dậy. Thằng bé không nhúc nhích. Nó đặt tay lên mũi,… hình như thằng bé không thở. Nó vừa bế con chạy xuống tầng, vừa khóc, vừa hỏi:

 

- Em bị sặc bột đúng không?

- Có sặc, ho một tí, em quấy vội nên trứng nó bị vón, em moi ra rồi mà chị. Nhưng nó ngủ ngay mà cu T khóc quá nên em cho nó ngủ không ép ăn nữa.

- Em tím tái rồi, đi viện. Em sang báo bà ngoại cho chị.

 

Và cứ thế nó ôm con chạy ra đường kêu cứu:

- Cứu con cháu với! Cứu con với!

 

Nó kêu thành tiếng hay không thành tiếng, thật sự nó không biết nữa, vì đã có lần sau sảy thai đứa con đầu tiên, sống thui thủi một mình với chị gái, bị trầm cảm mất tiếng lúc nào còn chả biết. Nhưng nó biết, nó vừa ôm con chạy, vừa kêu. Tiếng kêu sợ hãi, nghẹn ngào là có thật trong nó. Non buổi chiều nên ngõ vắng. Chú hàng xóm ngó ra:

- Sao thế chị? Đi đâu giữa nắng thế?

- Cháu bị sặc bột!

- Bế nó dựng lên, vỗ lưng, nhanh!

Nó làm theo như cái máy.

 

Vừa nói, chú em vừa quay ngược vào nhà lấy ra cái xe đạp phượng hoàng ,loại xe tốt ngày ấy. Chú quay ra đến cổng, thì nó đã chạy đến ngã tư giao nhau Trần Hưng Đạo và Hoàng Hoa Thám. Vừa chạy, vừa khóc. Bỗng dưng, ngay tại ngã tư, một bác lớn tuổi hơn, đi cái cúp 50, ghé vứt rác (vào chỗ qui định gom rác của tổ).

- Bác ơi, cứu cháu với. Cháu bị sặc bột, tím ngắt rồi!

- Lên xe! Việt - Bun nhé!

- Vâng ạ!

 

Nó giang chân bước lên xe, chới với tìm cái bàn để chân, trong khi xe lao đi được vài trăm mét, qua ngõ nhà U nó, cách nhà nó khoảng 100m, thấy em nó ôm thằng cu anh cũng vừa rẽ vào nhà U, vừa chạy, vừa gào khóc:

 

- Bác ơi! Bác ơi! Cu D chết rồi!

 

Mấy phút sau nó đã ở bệnh viện.

- Vào đâu em?

- Anh cho em vào cấp cứu Sản!

- Sao vào khoa Sản? Khoa Nhi chứ!

Nó chưa kịp trả lời, xe đã đỗ trước cửa khoa Sản. Nó ôm con chạy vào phòng cấp cứu.

- Các anh chị ơi, cứu con em với.

- Cô giáo! Cháu sao đấy?

- Cháu bị sặc bột trứng ạ!

 

Một bác sĩ nam còn trẻ, đặt ống nghe lên ngực con. Đặt tay bắt mạch cho con. Bác Y tá lấy cái bông đặt lên mũi con nó:

- Không thở rồi, yếu lắm!

 

Một phút thôi mà sao cảm giác như cả tiếng đồng hồ. Bác sĩ trẻ nói:

- Đây là khoa Sản chị ạ! Chị đưa cháu sang cấp cứu Nhi đi. Nhưng cháu bị nặng đấy sang đó cũng không giải quyết được đâu, để em viết giấy chị cho cháu chuyển viện đi Việt Đức, có khi phải mổ thông khí quản đấy!

- Ôi! Có kịp không em? Con tím ngắt rồi, còn không thở nữa?

Bác sĩ trẻ không trả lời, đi về phòng bác sĩ, chắc là để viết giấy.

 

Bác Y tá già đi đi lại lại, nghe chừng suy nghĩ ghê lắm, rồi đến cạnh nó quyết đoán:

 

- Cơ hội sống của cháu còn theo giây, theo phút. Nhận giấy đi Việt Đức, ra đến cổng là đưa về nhà thôi. Chúng hắn sợ trách nhiệm nên chuyển viện đấy. Nếu em đồng ý còn nước còn tát chị giúp, nhưng phải cam kết không cứu được không bắt đền. Em cam kết có mọi người làm chứng chị cứu cháu.

 

Nó chỉ kịp gật gật, Bác y tá đã giằng lấy thằng bé, tay trái nắm hai hai cổ chân thằng bé dốc ngược, quay tròn chiều kim đồng hồ, tay phải vỗ lưng thằng bé bộp bộp. Cứ vỗ rồi lại bế thằng bé lên, ép tim, dùng miệng hút mũi. Trong khi đó, cô hộ lý trẻ chạy theo bác y tá, tay thỉnh thoảng giơ ra như sợ thằng bé rơi thì đỡ lấy. Chừng 2 hay 3 lần như thế thì thằng bé hồi sinh. Cả phòng òa lên hạnh phúc khóc cười khi thấy miếng bông lơ thơ nhịp nhàng theo hơi thở thằng bé. Da nó trắng rồi hồng lại, rồi nó khóc. Tiếng khóc váng nhà, không thể tả được là tiếng thét của sự đau đớn hay cao trào hạnh phúc khi được hồi sinh. Nó ôm xiết con vào ngực, khóc và khóc. Cũng là lúc người nhà vừa đến. Nó cứ thế ôm con đi bộ, ra đến cổng bệnh viện, thì được leo lên chiếc xe đạp về nhà.

 

Sau trận đó nó bị sốc và stress nặng và có quá nhiều biến cố xảy ra, nó không ở Thái Bình nữa. Nó chưa nói lời cảm ơn và chưa một lần gặp lại Bác Y tá già đó. Nhưng chưa một lần nó quên đôi tay bác, dáng người bác, sự quyết đoán của bác. Càng về sau, nó càng thấy kính phục sự dũng cảm của Bác. Nhiều năm trôi qua, khi đủ trải nghiệm để biết ơn sâu sắc, nó quay trở lại khoa Sản bệnh viện Việt Bun, thì Bác y tá già đã nghỉ hưu từ lâu, và nó chưa một lần gặp lại. Nó nhớ bác ấy gọi nó là Cô giáo, thì nó đoán là phụ huynh, nhưng cũng không rõ là phụ huynh em nào.

 

Những lúc nhớ lại nó luôn tự cảm ơn trời phật, cảm ơn các vị gia tiên độ trì, cho cái bác nam đi xe máy cub50 đổ rác vào cái lúc cả làng cả tổng tránh nắng; cho nó buột mồm bảo đi vào cấp cứu sản. Phản xạ của người phụ nữ trẻ cả 10 năm thanh xuân chỉ biết ra vào khoa sản, khi sảy thai, lúc dưỡng thai, lúc sinh nở, đã cứu con nó. Cảm ơn những linh cảm và sự linh diệu cuộc đời trao cho nó.

 

Sớm nay, nó mơ thấy con trai thứ hai bồng bềnh gọi mẹ trong mơ. Thương & yêu lắm. Chỉ là cách nhau cái dậu mồng tơi thôi mà!. Hẹn con sớm mai mình cùng về quê bái gia tiên hai bên 4, 5 họ nhé.

 

Biết ơn con và các anh em trai, chị em dâu của con, vợ của con. Biết ơn vì đã đến và ở lại với mẹ, để mẹ được thấy các con trưởng thành, hạnh phúc.

 

Hà Nội, 31 tháng 5 năm 2025

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.