- Sáng tác mới
Trường cũ vẫn đây, Gió xào xạc vòm cây, Kể tôi nghe chuyện từ ngày xa vắng. Con đường nhỏ hiền lành phơi nắng, Ngói sẫm màu kể chuyện thời gian. Bầu trời vẫn xanh mênh mang,...
Tôi có người bạn chuyên bán dầu ăn ở chợ cũng phải 30 năm nay. Khi mở cửa quán anh ấy thì sẽ có ngay một thứ đập vào mắt ta đầu tiên. Lịch? Ảnh gia đình? Tờ quảng cáo? Quý vị chắc thắc mắc lắm đúng không? Ở giữa một khoảng tường sáng có một câu thơ....
Bà mất mùa mưa bão Những cơn giông dầm dề Mưa thối trời ngập đất Mây xám dài lê thê Ngoài biển Đông siêu bão Dồn nước lên thượng nguồn Rừng hết cây trơ trọi Nước truy bức kiếp người ......
Một lần nghe kể về vướng mắc của người bạn, tôi đã tìm cách an ủi rằng: sống với nhau mà không có niềm tin yêu thì khổ lắm. Để động viên bạn, tôi đọc một đoạn thơ trong bài “Ngày về không xa” mà tôi viết sau khi nói chuyện với tình yêu của mình...
Có một mùa xuân vừa tách vỏ bước ra Tháng Mười xanh ngơ ngác Những xôn xao dịu dàng kết hạt cài lên tóc mùa xuân. Và cỏ xanh lún phún dưới rêu phong Hoa khe khẽ nở bên cây cổ thụ Con thiên tước áo xanh mỏ đỏ...
Chuyện kể rằng: Sau khi lên ngôi, Nguyễn Phúc Ánh là vua Gia Long đã ban thưởng công lao cho cận thần. Ngài dành ưu đãi nhất cho một tướng vào sinh ra tử với mình. Cho anh ta yêu cầu bất cứ sở ước gì. Vị ấy nói: “Tâu Hoàng Thượng, hạ thần chỉ xin chữ Phúc thôi!”...
Áo lụa Hà đông Trong như tia nắng Và thơ nồng cháy Mượt như áng tơ. Chiều nay nhớ nhung Xuôi về nơi ấy Mây hồng đọng lại...
Nhớ thời lên chín lên mười. Tuổi thơ thung thăng theo những con đường nhỏ trong xóm rợp bóng tre mà đi. Những mái nhà tranh nho nhỏ nấp bóng dưới um tùm lá. Ai cũng có mảnh vườn ao cá. Làng quê xanh um mướt mắt trong hồn khi nhớ những ngày đuổi theo bươm bướm;...
Tôi nghe tiếng lá mùa thu rụng Xuống bến ngày xưa tuổi biết buồn Hoàng hôn xuống bến tôi ngồi đón Vô tình gặp được ánh trăng tan Tôi ngồi yên lặng, nghĩ miên man Nghe gió ngoài sông, nhớ thẫn thờ...
Chín mươi chín nỗi niềm, trăm lời nhắn nhủ Bỏ đường dài sau lưng, thơ về với biển Bán đảo Norden, bạn hiền tôi ở đó Sóng lặng thầm khi hoàng hôn thẫm đỏ Màn đêm loang, xóa lời thương bỏ ngỏ...
Xưa con hay khóc vụng Mỗi khi mẹ vắng nhà Con đã biết khóc vụng Từ cái hồi lên ba. Lúc những cơn bão táp Lúc ngật ngưỡng phồn hoa Khi lênh đênh giữa biển Chẳng biết đâu là nhà...
Ở nơi ấy quê hương xa vời vợi Nắng cháy biết buồn, mưa rơi biết nhớ Ở nơi ấy sóng không xa bờ Gió ngu ngơ viết thơ nền cát vắng. Và nơi ấy tuổi thơ trôi trong trắng!...
Một quãng đời sẽ đi vào kỷ niệm Một mái nhà mãi nồng nàn thương nhớ Bốn năm trời biết mấy dấu yêu...! ...Mươì hai tuổi mình gặp nhau nơi ấy Những ánh mắt trong veo như hạt sương thức dậy Nhớ lại bây giờ vẫn thấy xôn xao!...
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Em trở về nơi ấy bình yên Về với xứ Hàn trời cao mây trắng Trời Sài Gòn chiều nay không nắng Vài giọt mưa đủ ướt tóc đôi mình Thời gian trôi như cơn gió vô tình Cuốn những giấc mơ trôi về miền ký ức...
Danh, Lợi, Tình ấy là đời Còn sống, còn sướng, ăn chơi đã nào... Bây giờ đất thấp, trời cao, Hàn huyên kể nỗi, bỗng dào mạch tương... Bây giờ đứng ngã ba đường, Lơ ngơ chóng mặt cứ chường mắt ra......
Tập thơ này là những tác phẩm đầu tiên của đợt sóng cách tân thơ thứ nhất sau thời kỳ đổi mới; hẳn là các bài phê bình, các công trình nghiên cứu về nó không ít. Tôi viết bài này cũng chỉ đơn giản góp thêm góc nhìn của một độc giả, nhấn nhá những biểu hiện cách tân qua lần lượt từng tác phẩm cụ thể....
Quê hương ai hỏi là gì? Với tôi nơi ấy là khi nhớ về Nhớ Bà ngoại đội nón mê Dẻo như mây gánh cả về chợ phiên Nào ngô, nào lạc, đỗ đen...
Thanh minh - Trong sáng, tháng Ba Dâng nhang tảo mộ gần xa trở về Tỏ bầy hiếu thảo vẹn bề Viếng thăm cha mẹ nơi quê - Mộ phần Lau chùi quét dọn bệ, sân Để Người an nghỉ muôn lần bình yên Sinh thành công ấy chẳng mong...
Những người hiểu ý nghĩa việc làm của Phạm Hữu Hiến thường gọi anh bằng cái tên trân trọng “Người đánh thức hồn thời gian”. Là người con xứ Huế nhưng lớn lên gắn bó với Bình Phước - mảnh đất xa xôi nơi miền Đông bạt ngàn nắng gió, Phạm Hữu Hiến đã yêu say mê mảnh đất ẩn chứa trong lòng biết bao dấu......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!