- Sáng tác mới
Có vị hoàng đế nọ muốn ban trọng ân cho vị cận thần của mình. Một hôm, nhà vua cho gọi vị cận thần đó tới và nói: “Ngươi hãy phóng ngựa đi, nơi nào ngươi dừng lại thì khoảng đất đó sẽ là của ngươi”....
Như một quy luật bất biến của đời người, cái gì mất đi thì mới biết quý tiếc, nhưng đến khi đó mọi thứ đã quá muộn. Biết rằng sẽ có những mấp mô trên đường đời, sẽ có lần trượt ngã để lớn khôn hơn, nhưng sao cứ phải...
Sư Pháp Luân (법명 법륜, 法輪), pháp hiệu Trí Quang (법호 지광, 智光), tục danh Choi Seok Ho (속명, 최석호) là một vị tăng Tào Khê Tông tại Hàn Quốc, hiện là người nổi tiếng, có ảnh hưởng lớn đến Phật giáo và xã hội Hàn Quốc. Sư có nhiều tác phẩm, danh ngôn thâm thúy....
Đời xảy ra tranh chấp Cũng là chuyện bình thường! Nhưng vừa tranh, vừa chấp Thì đó là bất lương! Ngoài đường khi bức xúc Có khi nảy "bươu đầu"! Gia đình nếu lục đục Có khi là mất nhau......
Sư Pháp Luân (법명 법륜, 法輪), pháp hiệu Trí Quang (법호 지광, 智光), tục danh Choi Seok Ho (속명, 최석호) là một vị tăng Tào Khê Tông tại Hàn Quốc, hiện là người nổi tiếng, có ảnh hưởng lớn đến Phật giáo và xã hội Hàn Quốc. Sư có nhiều tác phẩm, danh ngôn thâm thúy. Ngôn từ đơn giản nhưng ẩn ý thâm sâu, đậm chất......
Hãy nhớ rằng, không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và tạo ra một kết thúc mới....
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa, Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao. Giã nhà đeo bức chiến bào, Thét roi cầu Vị, ào ào gió thu....
Yêu không phải là tìm kiếm một người hoàn hảo, mà là, phải học cách dùng đôi mắt hoàn hảo, để ngắm nhìn một người không hoàn hảo. Tích đức không cần người khác thấy, hành thiện tự có Trời biết. Người làm việc thiện, phúc tuy chưa đến, họa đã đi xa. Người làm việc ác, họa tuy chưa đến, phúc đã đi......
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Tôi đã từng biết rằng, quan tâm đến người khác là điều tưởng chừng như dễ nhưng lại khó thể hiện nhất. Tôi đã từng học rằng, mỗi lần được chia sẻ nỗi đau của người đang trong cơn tuyệt vọng, cũng là lúc tôi cảm nhận được mình là người có ý nghĩa trong cuộc sống này. Tôi đã từng hiểu rằng, khi biết......
Như một quy luật bất biến của đời người, cái gì mất đi thì mới biết quý tiếc, nhưng đến khi đó mọi thứ đã quá muộn. Biết rằng sẽ có những mấp mô trên đường đời, sẽ có lần trượt ngã để lớn khôn hơn, nhưng sao cứ phải vô tình để rồi mất đi những điều lẽ ra sẽ không phải mất. Một bức tâm thư của trẻ......
Khi còn sống, chẳng ai dám chắc mình là người tốt, trong sạch, vô khuyết. Biết đâu ngày mai ta lại phạm sai lầm, hay làm điều gì dại dột. Người đó xấu, hay tốt, hoặc hơi tốt, hay hơi xấu... thì phải đợi đến khi họ dừng hẳn mọi hành động thì mới có thể biết và kết luận được....
Yêu là gì á? Thế này nhé, khi nhìn thấy áo đẹp, ta nghĩ ngay đến họ, đấy chính là yêu. Rồi khi thấy đồ ăn ngon, lại ước giá như được cùng ăn với họ, hay thấy cảnh đẹp thì lại ước giá như được cùng ngắm với họ, hoặc khi có điều gì tốt lành xảy ra thì ước có họ ở cạnh....
Lũ chúng tôi ngồi bên nhau trong một quán cà phê vào một buổi chiều thu. Nhân lúc nói về đời sống thường nhật ngày càng khó khăn, một đứa nói: “Tớ ngộ ra rằng để mua được cái nhà tử tế để ở, tớ cần 40 năm nữa để tích cóp”....
Một buổi sáng mùa hè đang chớm. Thức dậy trong tiếng nhạc êm đềm, du dương. Tiếng chim hót trong veo. Tiếng giọt sương đang khe khẽ tan mềm trong không khí hân hoan đón chào ngày mới. Tiếng tia nắng nhẹ xoay gót bước ra từ mật ngọt ấm nồng nơi vầng chăn mây bông trắng. Tiếng của làn gió trong lành......
Khi còn sống, chẳng ai dám chắc mình là người tốt, trong sạch, vô khuyết. Biết đâu ngày mai ta lại phạm sai lầm, hay làm điều gì dại dột. Người đó xấu, hay tốt, hoặc hơi tốt, hay hơi xấu… thì phải đợi đến khi họ dừng hẳn mọi hành động thì mới có thể biết và kết luận được. Là dừng hẳn nhé. Lời hay......
Tất cả các ngón khác đều có thể đứng một mình khi xòe duỗi, riêng ngón áp út lại không thế. Nó luôn phải được xòe duỗi với ngón bên cạnh, bởi nó không thể đứng vững khi chỉ một mình. Bởi vậy nên người ta mới đeo nhẫn cưới vào ngón áp út đó, ngón mà chỉ có thể vững vàng khi có người đứng cạnh bên....
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?” Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về......
Mây mỏi gối tựa lưng vào vách núi Tà Đùng nghiêng, xanh thẳm giữa nền trời Ảo mờ sương giăng bủa khắp nơi nơi Vầng gió mát đong đưa cười vẫy gọi......
Ai chẳng biết là dùng miệng để nói, dùng tai để nghe. Tuy nhiên, có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao con người ta lại có hai tai trong khi chỉ có một miệng? Có phải là ta có hai tai để lắng nghe nhiều hơn, một miệng để nói ít đi thôi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!