• dau-title
  • Góc chia sẻ
  • cuoi-title

Một bức tâm thư

Thứ sáu - 02/10/2020 16:28


Như một quy luật bất biến của đời người, cái gì mất đi thì mới biết quý tiếc, nhưng đến khi đó mọi thứ đã quá muộn. Biết rằng sẽ có những mấp mô trên đường đời, sẽ có lần trượt ngã để lớn khôn hơn, nhưng sao cứ phải vô tình để rồi mất đi những điều lẽ ra sẽ không phải mất. Một bức tâm thư của trẻ con đáng để người lớn đọc và suy ngẫm.


Cậu bé đang là học sinh lớp 8, gia đình cậu khá giả, bố cậu đã có công ty riêng, là một cổ đông lớn của công ty. Mẹ cậu là một người phụ nữ tiêu biểu cho người phụ nữ của gia đình.


Cậu học kém, mỗi lần thi đều xếp ở vị trí gần cuối lớp, tiêu tiền hoang phí, nào là tụ tập bạn bè, mua sắm,…Bạn bè luôn gọi cậu là “đại ca”.


Cô giáo nhiều lần nhắc nhở, nhiều lần gọi điện về cho bố mẹ nhưng cậu vẫn chứng nào tật nấy.


Nghỉ hè, cậu tham gia cắm trại cùng với lớp, cả lớp đang vui chơi thì bỗng nhiên cậu bị ngất, cậu được các bạn đưa đến bệnh viện.


Bố mẹ cậu vô cùng lo lắng. Một lúc sau, bác sĩ bước vào phòng nói với mẹ cậu: “Con trai chị mắc bệnh viêm thận, đó là khối u ác tính, nếu phẫu thuật thì tỉ lệ thành công rất thấp. Sau khi phẫu thuật thì nhiều nhất cũng chỉ sống được một năm thôi”.


Mẹ cậu nước mắt đầm đìa, vội nắm lấy tay bác sĩ và nói: “Nhất định phải mổ, dù còn một tia hy vọng cũng nhất định phải mổ!” 


Nghe được cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và mẹ, cậu khóc…


“Con à, con sẽ làm được, con phải mạnh mẽ lên, con nhất định sẽ sống rất lâu, rất lâu”. Mẹ cậu khẽ lau nước mắt cho cậu.


Phẫu thuật xong, bố cậu tạm thời nghỉ việc ở nhà chăm con.


“Bố, mẹ, có thể cho con đi học một tháng nữa được không ạ?”.


“Được, được, chỉ cần con muốn, cái gì bố mẹ cũng đồng ý cho con”.


Học kỳ mới bắt đầu, thời gian còn lại của cậu chỉ còn hơn 10 tháng nữa.


“Bố, mẹ, con thi được 80 điểm, bây giờ con xếp ở hạng trung của lớp rồi đấy ạ!”.


Cậu bé nhìn kết quả thi rồi khóc, cậu muốn đi học, cậu bắt đầu thấy có cảm hứng đọc sách, mỗi lần tan học về nhà, cậu đều học hành rất chăm chỉ.


Còn 9 tháng nữa…


Bố mẹ đưa cậu đi nhiều nơi, chơi rất nhiều trò, đi thăm rất nhiều họ hàng, người thân.


Mỗi lần đi, cậu đều muốn khóc to nhưng đều phải kìm nén, càng ngày cậu càng mạnh mẽ hơn.


Rồi một ngày kia, cậu bị sốt cao, bố mẹ đưa đến bệnh viện, mặt cậu xanh ngắt, miệng lẩm bẩm không ngớt, cuối cùng… cậu đã ra đi. Bố mẹ cậu ngất.


Lo hậu sự cho con trai xong, trong lúc sắp xếp lại đồ đạc trong phòng con, họ phát hiện ra một bức thư.


“Bố mẹ à, con yêu 2 người. Con thấy khó chịu lắm, đau lắm. Cảm ơn bố mẹ đã ở bên con trong 1 năm nay, nó giúp con cảm nhận được tình yêu của bố mẹ dành cho con, bầu trời trước mắt con như rộng hơn vậy. Con không thể tự tay đưa cho bố mẹ bức thư này, lúc bố mẹ nhìn thấy nó cũng là lúc con đang ở trên thiên đường rồi.


Bố mẹ à, con đi đây. Là con vô dụng, trước đây luôn lười học, tiêu tiền hoang phí; là con không hiểu chuyện khiến bố mẹ mất mặt trước mọi người, luôn bị cô giáo nhắc nhở, nhưng trong một tháng vừa qua, con thấy rằng con không phải ngốc, con hoàn toàn có khả năng đứng đầu lớp được, nhưng không kịp nữa rồi.


Bố ơi, xin bố hãy dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn, bố luôn bận rộn với công việc bên ngoài, mỗi lần con cùng mẹ ăn cơm, cùng mẹ xem phim đều thiếu vắng bố. Bố khiến con thiếu đi tình yêu của bố, con từng rất ghét bố. Nhưng một tháng qua, con lại cảm nhận được tình yêu của bố, con hạnh phúc vì điều đó. Con rất muốn mang cảm giác này đi theo nhưng con không thể, con chỉ còn cách ghi sâu trong lòng, mỗi ngày đều nhớ đến. Bố nói xem có phải con rất vô dụng đúng không ạ?


À đúng rồi, mẹ luôn nói với con rằng một mình mẹ ở nhà rất cô đơn. Mỗi ngày, mẹ đều mong con đi học về cho dù cứ về nhà là con lại làm loạn lên, nhưng như vậy mẹ cũng thấy vui rồi. Vì thế, khi con không còn nữa, bố hãy thường xuyên về nhà ăn cơm với mẹ nhé!


Mẹ à, mẹ đừng có trách bố nhiều nữa, bố ít khi về nhà nhưng đó cũng là vì chăm lo cho cuộc sống của hai mẹ con mình. Trong bữa ăn mẹ thường trách móc bố, nói bố thế này thế kia. Con không nói gì và con cũng không muốn nói bởi con sợ lúc đó con sẽ khóc. Con cũng từng ghét mẹ, nhưng trong một năm nay mẹ chắc đã cảm nhận được tình yêu mà bố dành cho mẹ rồi chứ!


Bố mẹ à, con đi đây, khi con không còn, con mong rằng bố sẽ không làm mẹ phải đau lòng, không để mẹ phải cô đơn, mẹ cũng sẽ không oán trách bố nữa.


Cả nhà chúng ta cùng đi chơi, con thấy hạnh phúc lắm bởi từ trước đến giờ con chưa từng được bố mẹ đưa đi chơi như vậy. Con vui lắm, nhìn những đứa trẻ khác chỉ có mình bố hoặc mình mẹ, con thấy mình còn may mắn hơn nhiều. Con cảm ơn bố mẹ.

Bố mẹ à, kiếp sau con không muốn lại làm con của bố mẹ đâu, bởi con sẽ làm bố mẹ đau lòng, sẽ khiến bố mẹ phải xấu hổ với những người xung quanh. Nếu có thể, bố mẹ hãy quên con đi, sinh thêm một đứa em nữa. Nhưng con cầu xin bố mẹ rằng, đừng nói với nó là nó đã từng có một người anh trai bệnh tật nhé. Bố mẹ hãy bảo nó học hành thật tốt, rồi kế nghiệp của bố, chăm sóc cho mẹ.


Bố mẹ à, con mệt lắm rồi, con ngủ một giấc thôi, hi vọng ngày mai trời sáng, con lại được nhìn thấy bố mẹ. Con yêu bố mẹ. Con cảm ơn bố mẹ, ở trên thiên đường con sẽ luôn dõi theo hai người. Bố mẹ đừng khóc, đừng buồn nhé, vĩnh biệt bố mẹ!


Con yêu bố mẹ, con thực sự không muốn chết, con vẫn muốn được bố mẹ thương yêu, nuông chiều,…”


Cậu bé đã ra đi trong yêu thương, và ít ra cậu cũng đã được sống những ngày cuối đời thật ý nghĩa. Nỗi đau qua đi trở thành bài học quý giá của cuộc sống. Cũng hy vọng người cha người mẹ trong câu chuyện này và cả những ai đang làm cha mẹ sẽ luôn yêu thương lẫn nhau, quan tâm hơn đến con cái, dành cho chúng thời gian nhiều hơn, biết cách để vun đắp cho hạnh phúc gia đình nhỏ của mình.


Theo THN

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.