- Sáng tác mới
Tội nghiệp con mèo quá Chắc đánh hơi biết tôi Nó từ đâu vội vã Đến gọi cửa ời ời! Tôi nằm yên trên gác! Người ngợm vẫn còn đau...
Ở Beijing có những hoàng hôn mùa đông trời xanh thẳm. Một màu xanh dương thắm thiết khôn cùng. Nhìn trời bạn sẽ bừng tỉnh sự vô cùng vô tận vũ trụ. Nhìn trời bạn sẽ chột dạ cảm thức về sự bé nhỏ mong manh của con người....
Chia sẻ sự phiền lòng của chúng ta với người thân nghe có vẻ như là tốt. Nhưng chẳng tốt chút nào nếu chúng ta tống một mớ bòng bong những cảm xúc của mình lên người thân - những người sẵn sàng chịu đựng mình vô điều kiện....
Vô Thường ở giữa Đời Thường Đoạn Trường ở chốn Vô Thường kiếp sau Sắc Không chẳng có sắc màu Luân hồi vỗ sóng bạc đầu, lạ chưa? Xanh tơ sáng, Trắng nhàu trưa...
Con mèo quá gian ngoan Biết "nịnh đầm" thỏ thẻ! (Giống mèo đực nó thế?) Dám lừa cả bà già! Mỗi lần tôi về nhà Nó đã chầu trước cổng Rồi "ọ ẹ" lân la Phớt lờ thì nó rống!...
1. Tiền không tìm đến người lười nhác, tiến bộ không theo kẻ hay phân bua 2. Hy vọng không đến với kẻ giảo ngôn, bạn hữu chẳng gần kẻ gian xảo. 3. Tình yêu không theo người ích kỷ, toại nguyện chẳng cạnh kẻ so đo. 4. Người đói vì thiếu ăn thật tội, kẻ móm thấy mà chẳng ăn được còn tội hơn....
Bạch tuộc là loài tối cổ. Hình dung kỳ quái bất định biến hóa khôn lường. Khi giống cua. Khi giống mực. Khi giống đám rêu. Khi giống tảng đá. Khi lại chỉ như mảnh cờ rách tả tơi phơ phất....
“Sau khi báo Nhân văn đình bản, Phùng Cung bị đình chỉ công tác và sau đó tập trung cải tạo suốt 12 năm tại các nhà tù Hỏa Lò, Bất Bạt, Yên Bái, Phong Quang…” Đó là đoạn trích từ Lời giới thiệu của Ban biên tập Nhà xuất bản Hội nhà văn cho tập thơ Xem đêm của nhà thơ Phùng Cung, xuất bản năm 2011....
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Ngày nhỏ, mỗi khi đi học về, tôi phụng phịu từ ngoài ngõ, cái tật bụng đói là mặt bí xị ra. Nhất là nhìn vào mâm cơm chỉ thấy trơ ra đĩa rau muống luộc với bát mắm cáy....
Đã lâu rồi gã không viết. Gã chán cho cái nàng Cô vít chết tiệt, chán cho cái đầu đặc như củ Đậu của gã. Chả là ngày bé gã dốt đặc cán mai, viết văn tả cảnh cứ như là dùi đục chấm mắm cua,...
Một buổi sáng nọ, Thành Cát Tư Hãn có nhã hứng nên cùng các thuộc hạ vào rừng gần lâu đài để săn bắn. Những người đi săn cùng đều mang theo cung tên, còn nhà vua chỉ mang theo con chim ưng ông yêu thích....
Một người ăn mày đến trước một trang viên, gặp nữ chủ nhân để ăn xin. Người ăn mày này rất tội nghiệp, cánh tay bị cụt, tay áo trống trải đung đưa, người nào trông thấy cũng đều khẳng khái bố thí cho....
Xin đừng gọi tên em "Hoa dại" Tội nghiệp Dã Quỳ lắm lắm ai ơi! Giản đơn em mãi là thân gái Khát tự do, không biết hỏi, đòi......
Đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều phải trải qua những khó khăn trắc trở, thất bại… Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn cần đối diện với vấn đề và nhìn nhận lại bản thân....
Đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều phải trải qua những khó khăn trắc trở, thất bại… Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn cần đối diện với vấn đề và nhìn nhận lại bản thân....
Người xưa có câu: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, có nghĩa là “Một chữ là thầy, nửa chữ (cũng) là thầy”. Câu này là có ý nhắc nhở về đạo thầy trò: sống ở đời là “phải biết ơn người dìu dắt, dạy dỗ mình, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất”. Trong dân gian cũng truyền tụng câu rằng “không thầy đố mày làm......
Có lẽ khi viết những dòng thơ trữ tình xót xa mang sắc điệu trào phúng rất riêng của phong vị Tú Xương, nhà thơ bên dòng sông Vị không hề nghĩ đến việc đặt tên. Thế nhưng, người đời sau bằng cảm nhận dân dã đã dùng hai tiếng "Thương vợ" không chê vào đâu được đặt tên, chuyển tải tác phẩm......
Mùa hè ba năm trước tôi nghe nhà bên ấy tiếng mẹ ru con. Nhìn sang dưới bóng cây muồng hoa vàng rực, tiếng người mẹ ru con đung đưa chiếc nôi xinh xinh, nhẹ nhàng, dung dị. Nó toát lên một cái đẹp của miền quê, dung dị, nhẹ nhàng và rất nên thơ! Một người phụ nữ rất đẹp....
Do địa hình dốc đá và khí hậu nghiệt ngã, việc di chuyển từ nơi này đến nơi khác trên cao nguyên Tây Tạng là vô cùng khó khăn. Hơn nữa, các vị đại sư lại thường không ở một nơi nào cố định. Họ đi lại hành pháp từ chùa này sang chùa khác...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!