- Sáng tác mới
Những ngày cuối năm sau đợt mưa lạnh lê thê, đầu tháng chạp nắng vàng chợt bừng lên rạng rỡ trải dài trên miệt vườn đất bãi quê tôi. Và kìa trên triền sông Hồng đã sáng rực lên sắc hoa chờ đón Tết....
Trong vòng tay êm ái Của vũ trụ bao la Ta vô cùng thư thái Giữa thiên nhiên giao hòa Một màu vàng óng ả Bất tận đến mê hồn! Thanh thản từng chiếc lá...
Nhìn lá rụng, ta lại nghĩ về mùa Thu, mùa giúp ta hiểu nhân sinh vốn là cái gì. Những chiếc lá xanh mướt, một thời căng tràn sức sống trong những ngày nóng bỏng giờ đang cạn dần sức sống, chuyển vàng, chuẩn bị kết thúc một mùa trong năm....
Tôi vẫn luôn hạnh phúc khi được ghi lại đây, được gửi vào Thời Gian Đời Người những ngày được sống trong tình yêu thương của gia đình, người thân và những người bạn tuyệt vời - Các bạn tôi trong nhóm Búp Trên Cành!...
Những giò lan be bé Nở từng chiếc ô hoa! Trắng, tím, vàng… đủ sắc Màu diệu kỳ ai pha Nhẹ nhàng hương lan xa… Lặng thầm như lời gửi...
Hồi bé, mỗi lần về quê ngoại, mẹ luôn đưa mình bon bon trên con đường phủ bóng hai hàng vải mát rượi, men theo triền đê sông Thái Bình....
Những năm tháng xa quê cha đất tổ, đôi lần sực nhớ tới hương tết quê nhà, tôi đã cất công đi tìm vị thứ bánh chưng để dành bằng cách thả bánh xuống giếng khơi mùa đông mà không kiếm được....
Những gì khó quên trong đời sống bao gồm hạnh phúc, khổ đau, chia lìa hay gặp gỡ, bình tĩnh và quyết tâm; nó cũng bao gồm ánh trăng vỡ, mưa rơi và tuyết lạnh. Mặc dầu cuộc sống giống như ngựa bay qua, nó luôn luôn để lại những kỷ niệm êm ả...
Không biết ngày xưa cụ Nguyễn Trãi có trà búp hay chè xanh mà uống hay không, nhưng thanh bạch thì cũng là nước đun sôi để nguội....
Em còn nhớ hay là không níu giữ Bóng thời gian, góc phố cuối con đường Bến đò xưa, dòng sông ấy chiều buông Hoa sứ rụng, trên con đường kỷ niệm...
Trăng trăng trăng là trăng trăng trăng... Bất chợt câu thơ của Hàn Mặc Tử ngân lên khi tôi sững sờ bắt gặp vầng trăng rằm tháng chín lồng lộng giữa trời, vầng trăng sau bão....
Chiều nay ngập ngừng chân bước Đếm từng chiếc lá khô rơi Lòng ai chưa lường hết được Những điều cứ ngỡ xa xôi. Những hạt sương trắng nhỏ nhoi Chơi vơi giữa trời mưa nắng...
Tôi thao thức trong đêm Nghe vườn cây sinh nở Tiếng gió như nhắc nhở Cây không ngủ bao giờ Quanh vườn bao tàu chuối Bao cành cây vươn xa Những cánh lá đã chở Biết bao mùa trăng qua...
Chuyện xa lắm. Ngày ấy, thuở còn mồ ma giặc Pháp, dân Tẩm Thượng bảo nhau. Thằng Hỳ sinh ra, được thả về sống ở Gò Bơn này là do ông trời đã bày nên trò ấy. Hỳ họ Vũ, tên thật là Tiếu. Tiếu là cười. Hỳ là âm thanh của cái cười. Cũng là cười! Sự ăn khớp của Hỳ từ vẻ mặt, nét nhìn, giọng nói, tất......
Chiều nay ngập ngừng chân bước Đếm từng chiếc lá khô rơi Lòng ai chưa lường hết được Những điều cứ ngỡ xa xôi....
Nàng lặng đi trước vẻ đẹp huyền diệu của biển cả. Phía thăm thẳm nghìn trùng kia nhuốm một màu tím sẫm, màu tím nhạt dần loang lên phía chân trời. Bầu trời trong thẳm không một gợn mây, trăng mười sáu vành vạnh tròn rưới ánh vàng rười rượi xuống bãi cát trắng lấp lóa mơn trớn đôi cánh tay và bắp......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!