- Sáng tác mới
"Hôm nay nhận được hoa chưa?". Đây không phải là câu hỏi. Đây gần như là câu chào vui mà phụ nữ hay nhận được trong ngày 08/3, hoặc 20/10. Biết trả lời thế nào khi được "chào" như vậy? Có người vui, dõng dạc "dạ rồi ạ!". Vui, dõng dạc vì đã được nhận hoặc biết 100% sẽ......
Helen Adams Keller (27/6/1880 – 1/6/1968) là nhà văn Mỹ, bị mù và điếc. Người thầy của Bà, cô giáo Anne Sullivan đã vượt qua sự thiếu vắng ngôn ngữ để dạy Bà cách giao tiếp và nhận thức thế giới. Chuyện này đã được dựng thành kịch và bộ phim The Miracle Worker....
1. Bạn hãy cứ lặng lẽ ôm giữ quá khứ. Miễn là đừng để nó phá hỏng hiện tại của Bạn. 2. Thiên hạ nghĩ gì về Bạn vốn chẳng phải là việc của Bạn. 3. Thời gian sẽ làm mọi thứ ổn hơn. Đôi khi cũng nên phó mặc cho thời gian....
Có bà kia đanh đá Và lại còn kiêu căng Việc gì không vừa ý Là chửi bới rất hăng. Vì thế hàng xóm lánh Láng giềng chẳng ai chơi
Cô đơn đến lúc chết Thế cũng xong một đời....
Kết hôn là việc hai người vốn khác nhau hoàn toàn về tính cách, hoàn cảnh gia đình, nề nếp gia phong, đam mê, sở thích, rồi cả giá trị quan cũng khác nhau, bị cảm nhau trong một thứ tình cảm nhất thời gọi là Yêu, rồi cùng sống với nhau trong một căn nhà chật hẹp....
Khi đã đi qua bốn mùa của cuộc đời, khi đã từng nếm trải bao phong ba bão táp, con người ta dần nhận ra rằng điều quý giá nhất không phải là danh vọng, tiền tài hay những niềm vui phù phiếm, mà chính là sự điềm tĩnh và êm đềm từ tận đáy lòng....
rằng mình thừa nhận là nhớ rằng mình vẫn còn vương tơ chờ người chủ động tìm cớ đến bên xoa mắt hoen mờ. chờ thêm một chút một chút rồi đến ngày mai ngày kia thời gian từng phút từng phút...
Em không muốn khóc. Em không muốn nghĩ tới một lần nữa em sẽ buồn như thế nào khi anh đã ra đi Không chỉ vì em sẽ một mình đơn lẻ mà cũng vì em biết, nơi anh đến - nơi đó trống rỗng Trong anh trống rỗng....
trời trong xanh nước trong xanh tháng Ba mơn mởn trăng thanh nắng vàng bướm ong nghiêng cánh khẽ khàng hồn nhiên lõa xõa buông làn tóc mây tháng Ba quyến luyến vòng tay lao xao vỗ sóng áo dài yêu thương...
Gió xuân về, Oanh ca rộn rã, Lời yêu thương, Ngân khắp muôn nhà. Bông đua nở, đời thêm sắc thắm, Nữ nhân vui, thế giới tất mừng....
Trong lớp có nhiều học sinh. Sau một thời gian học, trình độ có sự khác biệt, kẻ học mãi không thông, người thì rất tinh tấn, thông làu mọi thứ, hay cùng về một vấn đề nhưng lại có các cách hiểu khác nhau, ai cũng nghĩ mình đúng. Đấy là còn học chung 1 lớp....
Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn thích ngủ với cửa sổ mở. Không phải vì tôi thích những cơn gió đêm mát rượi, cũng không hẳn vì muốn nghe tiếng lá xào xạc hay âm thanh tĩnh lặng của màn đêm. Điều tôi mong chờ nhất chính là khoảnh khắc bất chợt tỉnh giấc và nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh....
Xin một ngày thời gian quên lối Xin một ngày đời không bước vội Cho ta về với trái tim ta Và thật xa, quay về dĩ vãng Sữa mẹ thơm, trắng muốt, Ngọt ngào...
Tuổi là cái thứ ai cũng có. Nó vừa là quà, vừa là gánh nặng. Mỗi khi đến sinh nhật, thiếu niên thì vui, trung niên chạnh lòng, lão niên phiền lòng. Tuổi nó vẫn cứ đến bất chấp cảm giác của thân chủ là gì. Tiếng Hàn/Triều nói "thêm tuổi" thì có 2 cách là "나이가 들다" (có tuổi) và......
Đến nhà thầy đồ học Ngày nào cũng phải qua Chỗ con chó đá đứng Mà chuyện này xảy ra. Thấy chó đuôi vẫy tít Cậu mới hỏi rằng là
Học trò qua không ít Sao chỉ mừng mình ta?...
Những bông hồng nhung đỏ kiêu hãnh, mạnh mẽ vươn mình giữa gió sương, mặc cho ồn ào và bụi bặm vây quanh, mặc cho mưa gió dập vùi, vẫn rực rỡ khoe sắc, vẫn tỏa hương ngào ngạt. Cánh hoa mềm mại nhưng không yếu đuối, sắc đỏ thắm như ngọn lửa cháy rực giữa phong ba....
Ta giật mình chạm vào tháng mười hai Cái lạnh se se len vào nỗi nhớ Cây bàng ngoài kia lá không còn nhiều nữa Ta hiểu rằng đã sắp hết một năm Nhìn lên tường nhà, lốc lịch cũng mỏng thêm...
Bất kỳ mối quan hệ Nếu không được tôn trọng Hãy im lặng rời đi Phí thời gian làm gì? Cho người không xứng đáng Đừng kết thân những bạn Chỉ bên mình lúc vui...
Ta sẽ trở về nơi nguyên bản nhất Khi thân xác hòa vào đẫm một màu Khi trái tim ta chỉ còn đường mật Lời nói bên tai cũng đã thuộc làu. Ta sẽ chẳng dành thời gian chôn cất Hay níu giữ lại một phép nhiệm màu Ta sẽ chẳng phải chịu những thương tật...
Xưa vua Trần Nhân Tông có bài "Cư trần lạc đạo" (居塵樂道), trong đó có câu "Cơ tắc san hề khốn tắc miên" (饑則飧兮困則眠), nghĩa là thấy đói thì ăn, mệt ngủ liền. Ý Cụ bảo sống ở cái cõi này, cứ thư thả mà sống, mà hưởng thụ, đói ăn, mệt nghỉ, thế là lạc đạo, tức sống vui....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!