- Sáng tác mới
Mênh mông cỏ chín, xa vời núi Nhớ cánh đồng quê thuở vào mùa Trời xanh, mây trắng, vân một dáng Mềm tựa hồn ta, tan nắng trưa…...
Ta buông tay... đêm chợt dài vô tận. ta nhẹ nhàng buông sầu hận trôi xuôi... và lắng nghe hơi thở của dòng đời đang lặng lẽ .... cuối chân trời xa mãi......
Xin đừng mang Hồ Gươm đi đâu xa Xin để sóng sông Hồng trong sông Hồng vỗ sóng Xin mãi mãi cánh sâm cầm bay ngang bầu trời rộng
Hy vọng tôi mang hy vọng nắng hồ Tây Hà Nội ơi, Hà Nội ơi, trong tôi...
Gửi thương yêu đến giữa chiều Điện Ngọc Bà lão tật nguyền... cất tiếng khóc trẻ thơ... Sợi ân tình tuy bình dị, đơn sơ Mà thắp lửa những giấc mơ cháy bỏng! Đặt Quảng Nam một chiều Thu gió lộng,...
Đi đâu cũng nhớ về Sài Gòn Nhớ Khánh Hội, Ba Son sóng vỗ Nhớ con gió đi lạc trong ngõ nhỏ Nhớ cơn mưa chải tóc trắng trời rơi Nhớ cầu Sài Gòn vắt ngang trời cõng nắng Một vệt nghiêng soi bóng xuống cuộc đời Nhớ đước Cần Giờ dầm chân trong nước mặn...
ngọn gió mang tên “thời gian” cuốn chúng ta đi mặt trời đang vơi dần ngày hôm qua như chớp mắt rời bỏ thế gian chẳng chút lưu tình ngày hôm nay hiện hữu như tấm áo em mang in hình những nụ hoa xanh xanh bé nhỏ...
Những hạt mưa dùng dằng đưa em đến day dứt sông Hồng đôi bờ phù sa mang theo ngày hôm qua vượt thác ghềnh lòng dặn lòng về biển
Cơn mưa dùng dằng Tây Trường Sơn...
Thêm một lần mùa hạ trở qua đây Biển vẫn xanh như lời người hẹn ước Mây bông trắng dềnh dang chao cánh nước Đá lô nhô nhao bước sóng lên ghềnh. Lắng yên bình sau những phút bồng bênh...
Nếu không buồn ta chẳng biết làm thơ, Và không say ta nào dám đợi chờ , Tìm giọt nắng giữa mịt mờ dông bão. Có lẽ thế... Đời là đêm mộng ảo...Của nỗi buồn theo năm tháng triền miên,...
Cứ thế chang chang mấy tháng Hè Ông Trời đổ lửa xuống làng quê Cỏ cây héo úa đồng khô cạn Nhức nhối không gian ngộp tiếng ve Rồi bỗng một hôm dọc vỉa hè...
Thời thơ ấu của Trần Thu Huê và tôi gắn bó bên nhau đẹp như miền cổ tích dành cho những đứa trẻ nhà quê quen đầu trần chân đất.Mùa hè năm 1976, sau khi thi học sinh giỏi văn toàn quốc, chúng tôi được Ty giáo dục tỉnh Thái Bình giới thiệu cho Hội Văn học nghệ thuật tỉnh tuyển chọn về lớp đào tạo sáng......
Tôi đi dọc miền Trung Nơi cát trắng cháy chân, gió Lào rát mặt Miền đất gầy guộc, gian truân mà chưa bao giờ khuất phục Ôm cả đất nước vào tim, suốt một thời Bắc Nam chia cắt...
Mưa tầm tã...kéo dài như vô tận... Như bầu trời đang trút giận cho ai? Mưa nhạt nhòa che phủ buổi ban mai... Nên chẳng có dẫu một vài giọt nắng! Mưa ướt đẫm cõi lòng đang hoang vắng... ...Thêm u sầu, thêm trĩu nặng tâm tư!...
Chú Thả tôi chú họ tôi hiền lắm Giúp nhà tôi không thiếu một việc gì Tuổi thơ tôi chú và tôi gắn bó Ông bà tôi vui khoai sắn bên nhau Một ngày mưa xưa, chú phải đi bộ đội Thím ôm em tôi tiễn chồng và khóc...
Đà Lạt hoa Mơn man khí lạnh Mây nhấp nhô Thấp thoáng mặt người Chiều mắc nợ với trời Mưa xối Ta mắc nợ ai Đà Lạt ơi...
Nói về những kỷ niệm ấu thơ, những trò nghịch ngợm tinh quái ở quê hương, mà không nhắc đến con sông Diêm Hộ thì sẽ là thiếu sót. Con sông sau làng, đê cao ngất. Từ thị trấn Diêm Điền về quê tôi, bạn đi qua cầu trên sông, đó chính là dòng Diêm Hộ. Ngày xưa không có cầu......
Y chào đời Vào ngày đất trời không có gì đặc biệt Nhưng là ngày tròn năm trước Ông ngoại y vĩnh viễn ra đi. Chưa từng nghe ông nhắn nhủ điều gì Chỉ đôi khi y thắc mắc Như thể có mi không ta Hoặc sự tiếp nối này là nhảy quãng...
Lá run trên cành biếc Thảnh thót giọt sương loang Xuân chạm vào đáy giếng Bóng mây tan ngỡ ngàng. Bước chân ai khẽ khàng Bung tràn mùi đất mới Nỗi niềm nào vời vợi Kéo trời lên chơi vơi....
Ký ức xa xưa... quay trở lại giữa chiều mưa tháng Bảy Hàng me già run rẩy trút lá vàng trên lối nhỏ quanh co Gió gợi hồn thơ như sóng vỗ dọc đôi bờ ảo mộng…Một chút niềm hy vọng vỡ tan rồi... theo bong bóng mưa Ngâu...
Chú Thả tôi chú họ tôi hiền lắm Giúp nhà tôi không thiếu một việc gì Tuổi thơ tôi chú và tôi gắn bó Ông bà tôi vui khoai sắn bên nhau Một ngày mưa xưa, chú phải đi bộ đội...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!