- Sáng tác mới
Vâng! Thơ và đời, “Tình yêu và bi ca”! Chí ít, đó là nhận định của riêng tôi với người bạn tài hoa của mình - Việt Tư, tác giả tập thơ “Hương diệu ý” NXB Hội Nhà Văn mới ấn hành. Cầm tập thơ trên tay, tôi trôi theo dòng kỷ niệm!...
Buổi sáng khi thủy triều rút. Dọc bãi biển chất chồng hàng đống sứa đêm qua sóng táp lên bờ. Con sứa nào cũng to lớn ngồn ngộn. Có con trong suốt như pha lê. Có con trắng đục như sữa. Có con đỏ đồng tươi tắn....
Mực thân mềm hình ống. Có nhiều loại khác nhau. Mực bạo chúa to lớn cả chục cân. Mực sim chỉ bằng ngón tay. Mực không có xương nhưng có một chiếc mai chạy dọc sống lưng. Loại mai mềm mỏng manh trong suốt. Loại mai cứng xốp cong vút xa hoa như một chiếc thuyền độc mộc trắng toát....
Ngày hội Sách và Văn hoá đọc lần thứ 2 đã và đang diễn ra sôi nổi trên mọi miền đất nước. Đây là luồng gió mới thổi lên không khí đọc và chia sẻ những cảm nhận, những thông tin về sách, gửi tặng sách cho các thư viện trường học, việc từ khá lâu đã nhiều phần trầm lắng....
Mở đầu “Khúc Tâm du” là một bài thơ thi sĩ Trần Huyền Tâm viết tặng cho người bạn thưở học trò khi chị mới tròn 15 tuổi nhưng thật thú vị thay “Tôi muốn” lại trở thành tuyên ngôn nghệ thuật của nhà thơ ngay từ buổi đầu cầm bút...
Thức giấc sớm hơn mọi ngày. Có cảm giác lòng mình mềm đi, như chợt được sống trong nỗi nhớ nhung, giữa không gian xung quanh thật yên lặng, thật là khó tả. Cảm giác này cho mình thấy rằng tâm thái của chúng ta không phải lúc nào cũng bình lặng ấm êm và bất biến....
Có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng tính nhân văn cao cả của THÁNG BA THƯƠNG MẾN là sợi chỉ đỏ xuyên suốt không chỉ từ đầu đến cuối tập thơ CÒN ĐANG ĐÀN BÀ mà sẽ xuyên suốt thế giới thi ca của nhà thơ Ánh Tuyết. Bài thơ có vẻ đẹp vô cùng kỳ ảo về một vùng quê nghèo áo cơm nhưng giàu nhân......
“Mây ngàn năm vẫn đợi” - Ngay từ nhan đề đã gợi mở một “cảm xúc vũ trụ”, một “nỗi khắc khoải không gian” đến kỳ lạ dễ khiến ta liên tưởng tới các tập thơ “Vũ trụ ca”, “Lửa thiêng” của Huy Cận - “Nhà thơ cổ điển nhất trong các nhà thơ Mới” (1930 – 1945) với “nỗi buồn vạn kỷ, nỗi sầu nhân gian” (Hoài......
Thầy tôi - là Cha tôi đó! Là “Bố”- như mọi người thường gọi bây giờ. Anh chị em tôi trong kí ức tuổi thơ của mình đã quen với những lời gọi “Thầy-Bu”. Có quê kiểng lắm không? Có lạc hậu, xưa cũ không? Với ai, thế nào, tôi không rõ, nhưng chúng tôi đã lớn lên, gắn bó với ngôn từ bình dị ấy quen rồi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!