- Góc chia sẻ
Tỏa sáng
Thứ ba - 07/07/2020 11:30
Có một lần đọc trên mạng, tôi thấy có một bài viết rất hay nói về sự tỏa sáng của tâm hồn con người. Tác giả bài viết cho rằng xã hội loài người chúng ta thực sự là một thùng thuốc nhuộm. Mỗi chúng ta khi sinh ra đều có một tâm hồn thuần khiết, trong veo như giọt sương mai. Tâm hồn ấy sáng lấp lánh như ánh sao khuê trên trời và đậm đầy hương vị tinh khiết thuần chính của thời gian… Nhưng rồi, năm tháng đi qua, chúng ta ai cũng phải vất vả bươn chải với cuộc sống, ai cũng phải quay cuồng với ba chữ danh, lợi tình, với tham, sân, si. Rồi bụi trần đã dần làm mờ đục tâm hồn thơ trẻ trong trắng ấy. Nó cứ tích tụ, cứ nhiễu nhương, và dần dần nó làm chúng ta xa rời với bản nguyên của mình, làm cho tâm hồn chúng ta không còn trong veo như thuở ban đầu nữa. Cõi trần đã làm cả thể xác lẫn tâm hồn ta khô cằn đi, mờ đục đi, khác đi…
Rồi một ngày nào đó trong dòng đời bận mải, bất chợt nhìn lại những năm tháng đã xa vời, chúng ta lại tự hỏi chính mình: làm sao để được sống lại những khoảnh khắc đầu đời, thuở chúng ta mới sinh ra, để mà trong vắt như ánh sao kia, để mà như đóa sen trong đầm kia, luôn ngạt ngào tỏa hương thơm dẫu nó đang dầm trong lớp bùn lầy hôi tanh….
Thực sự, đó là một câu hỏi lớn của đời người. Đã có biết bao nhiêu người muốn tìm cho ra lời giải đó, lời giải cho một quá trình “quay trở về với xưa” của tâm hồn mình, quá trình phản bổn quy chân.
Tôi cũng vậy, cũng đã dành nhiều thời gian để đi kiếm đi tìm. Mặc dù cho đến bây giờ tôi vẫn không sao nhớ được tên của người đã viết lên những dòng tâm sự chí tình ấy, nhưng khi viết lên những dòng này, tôi đã hiểu được đôi điều mà người ấy muốn nói. Tôi đã biết được, giữa chốn hồng trần này, chúng ta hoàn toàn có cách để tỏa ánh quang như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, có cách để tỏa hương thơm ngát như những đóa hoa sen trong đầm. Tất cả chỉ phụ thuộc vào việc chúng ta chọn lựa điều gì để nuôi dưỡng cho tâm hồn của mình, lựa chọn cách nào để khai mở và bồi đắp cho trí tuệ của mình..
Và, trong tâm trạng ấy, tôi đã viết bài thơ “Tạp cảm cho mình”. Bài thơ đề tặng riêng cho một người nhưng cũng là tặng cho các bạn, tặng cho bản thân tôi:
TẠP CẢM CHO MÌNH
(Tặng em TH)
Em muốn gì?
Nơi quán trọ trần gian
Khi cái lợi cái danh…
Em đều có thể!
Cả chút tình chốn vô thường nhân thế
Những đắng cay xen lẫn với ngọt ngào.
Sẽ ra sao?
Những trăn trở chốn ba đào
Những đua tranh
Những dỗi hờn, bức bối
Cả những điều mà ta chưa thể nói
Và những gì em vốn đã từng quên...
Rồi một ngày
Nỗi nhớ sẽ gọi tên
Sẽ nhắc em về với miền tỉnh thức
Cần trở lại là mình!
Cần bao dung, chân thực!
Cần tu thân, thủ đức
để quay về!
Thôi nhé đừng mãi khuya sớm bộn bề
Mải mê với những vuông - tròn, được - mất
Em đã biết điều ta cần làm nhất
Là trở về nơi ấy
Chốn bình yên!
Thầy của tôi dạy rằng, nếu con có thể lấy sự Chân thành để đối đãi với bản thân mình, lấy điều Thiện lành để đối đãi với mọi người, lấy sự Nhẫn nhịn và Bao dung để tẩy rửa nghiệp lực của mình, bản thân con luôn giữ gìn cho tâm mình trong sáng vô vi, luôn giữ mình trong Pháp, giữ lấy căn bản.... thì một ngày không xa, con sẽ tỏa sáng như những vì sao long lanh trên bầu trời, tâm hồn con sẽ thơm ngát như những đóa sen trong đầm lầy. Và khi đó, con sẽ được trở lại là mình, trở lại là Người xưa, trở về với Ngày xưa rồi đấy!
Trần Huyền Tâm