- Sáng tác

Hát ru tình đời
Ta hát ru đời sông Lời ca thiết tha mặn nồng Lòng theo sắc mây loang Thương người tím cả chiều hoang. Ta hát ru thời gian Từ xa cách xa muôn ngàn Lòng thương kiếp phù dung Nhắn rằng người nhớ cố hương.


Hồ Nhật Nguyệt
Treo trên núi giống mặt trời Hoàng hôn tỏa ánh trăng vời vợi buông ? Ấy hồ Nhật Nguyệt Đài Trung Bóng người tu giữa trập trùng non cao ?


Thấu hiểu
Khi đàn ông buồn khổ Họ luôn thường lặng im Trầm trọng quá ngưỡng đó Họ sẽ khóc bằng tim! Đừng bao giờ bêu riếu Bất kỳ ai trên đời!


Tĩnh lặng
Xưa tôi luôn miệng nói Bây giờ thích lặng im Tĩnh lặng dần theo tuổi? Lắng dần theo nhịp tim... Im lặng để thấu hiểu Những mảnh đời khác nhau Để tránh những phiền nhiễu


Lời nói cuối cùng
Ta đã sống hàng trăm năm tuổi Qua bao nhiêu trận bão giông Qua bao trận bom cày đạn xới Khểnh nhìn bao triều đại hưng vong


Cảm xúc mùa hè
Hoa đón nắng, chim hót chào mùa hạ Cây rì rào khoe sắc lá tươi non Hồng dại thơm, ngọt trong từng hơi thở. Hiện thực trong mơ, thời gian không ở lại. Viết vần thơ tôi gửi tới tương lai.


Nhà văn Bút Ngữ và tôi
Sài Gòn một sáng ngời ngời nắng và gió. Tôi nghe tin nhà văn Bút Ngữ từ trần. Vô cùng bất ngờ vì khi đón nhận tác phẩm DUYÊN, bác còn khỏe lắm.
