- Sáng tác

Sự tích cái sừng
Ngày xưa các loài vật Chỉ mỗi Voi có sừng Mà sừng Voi nhiều lắm Ở cả đầu, cổ, lưng. Voi cậy sừng nhiều, khỏe Gặp ai là húc ngay Nặng thì húc cho chết Nhẹ cũng gãy chân tay.


Cả nghĩ
Con người ai cũng vậy Có riêng nỗi buồn phiền Lúc lo lắng sức khỏe Đau đầu túi không tiền... Lo thiên tai, bệnh tật Ngại xử thế, đối nhân Cả những điều còn, mất Bận tâm quá mức cần!


Bần ơi!
Bần là tên gọi của cây Mà nghe muối xát đắng cay phận người Cũng sinh ở cõi đất trời Dầm trong xót mặn một đời vẫn hoa Cũng mang trái chín thật thà Mà sao chua chát, mà là nổi trôi


Không ngủ
Đêm gầm rú không ngủ Tàu rít từng cơn Ruột quặn từng hồi Anh đã đi xa, có lẽ không bao giờ ngoái lại Như cơn gió mùa đông mỏng dần sau sườn núi


Lá non mùa Hà Nội (2)
thành phố tở mở hiện ra khi chiếc lá đầu tiên ngơ ngác chào đời một chân dung măng tơ trên hào hoa sắc màu ngàn tuổi những cổ thụ chan chứa xuân tình thì thào buâng khuâng lộc biếc mỗi góc phố bờ thành cửa ô xóm làng trại ấp tưng bừng lễ hội dân gian ngày xuân phố phường xanh đỏ tím vàng ngỡ ngàng tuổi mới lớn tinh sương


Sao
Xuân đến thì hoa nở Lộc Xuân hát trên cành Sao lần đầu gặp gỡ Em không ôm hôn anh Kìa giọt sương long lanh Mắt em như hạt ngọc Đừng khóc em… đừng khóc


Cuối
Xuân đang đi về điểm cuối Cỏ cây cũng đã xanh rồi Sen vàng cũng đang chờ đợi nước giãn ra là vươn thôi Hè ơi …ta sẵn sàng rồi
