- Sáng tác
Hoa Mộc Miên
Bời bời một sắc tháng Ba Giêng Hai nhường để người ta đẹp rồi Lặng im, cháy một góc trời Đỏ cho rực đỏ ... để rồi lại xanh!
Thì thầm tiếng gọi
Đêm vào khuya, đất trời yên ả quá Trăng trong vắt, sương trở mình trên lá Con tắc kè ngủ quên Sáng nay cô đi, vừa xa mà đã nhớ Thương thương lắm, ngôi trường lồ ô và tranh cỏ Mấy cây cầu thân ái đứng bên sân…
Tháng Ba
Tháng ba về, sao ta cứ bâng khuâng. Nhớ kỷ niệm xưa không bao giờ trở lại. Những kỷ niệm của một thời trẻ dại. Trong sáng, êm đềm, sao nhức nhối trái tim?
Mẹ là người yêu thương con nhất trên đời
Chỉ đến khi mẹ mãi mãi ra đi... Con mới hiểu hết tình yêu của mẹ Con nghĩ mình đủ khôn, từng đi ra nơi chân trời góc bể Chút công danh để thấy mình không nhỏ bé trước cuộc đời.
Xuân đã về
Đã thấy Xuân ngời vời vợi trên cao Không gian xưa tịnh nguyên màu xưa cũ Chiều nhẹ lơi, lơ thơ tơ nắng rủ Chút lạnh cuối mùa thoang thoảng đường mây.