- Tác giả - Tác phẩm
TRẦN KIM HOA
Thứ sáu - 04/07/2025 13:32

NHÀ THƠ TRẦN KIM HOA
Nhà thơ Trần Kim Hoa, sinh 1966, quê quán: Hà Tĩnh.
Cử nhân Luật, Cử nhân báo chí
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội.
Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam
Công việc đã kinh qua: Nghề giáo, nghề báo và nghề bảo tàng (Tại Bảo tàng Báo chí Việt Nam)
• Tác phẩm Thơ đã xuất bản : Nơi em về(NXB Thanh niên, 1990, in chung); Quá khứ chân thành (NXB Hội Nhà văn, 1998); Lối tầm xuân (NXB Văn học, 2003); Hoạ mi năm ngoái (NXB Văn học, 2006); Bên trời (NXB Hội Nhà văn, 2020)
• Giải thưởng văn chương: Giải thưởng Thơ Hội Nhà văn Việt Nam (2020); Giải Nhìcuộc thi Thơ của Tạp chí Văn nghệ quân đội(2003-2004); Giải Nhì cuộc thi Thơ của Hội LHVHNT Hà Tĩnh (2025); Giải Ba thơ về đề tài 1000 năm Thăng Long- Hà Nội (2010)…
“Thơ như một giấc mơ có thật giúp tôi cảm nhận cuộc sống hàng ngày đã không trôi qua một cách nhàm chán, đơn điệu mà tôi may mắn được dự phần. Tôi không mảy may nghi ngờ rằng không chỉ với riêng tôi, thơ đã làm tinh khiết mọi điều...”
CÁC TÁC PHẨM CỦA TÁC GIẢ:

Thì thầm lời cỏ
Muôn năm cũ theo mùa thu đã lui về kiếp trước lối lông ngỗng chờ nhau giờ nghi ngút bão giông cây trút lá quên mất mình còn nợ người câu thơ hái từ trời biếc nẻo đông về dễ có nguôi ngoai


Nhớ hạ
đơn độc mũi tên mùa hạ ký ức chói chang hoa xấu hổ dịu dàng bé bỏng ban trưa trôi nhanh trên một cánh chuồn…ngày như sóng đến từ biển rộng đêm sang canh trong tiếng sơn khê


Tổ quốc nơi ta căng buồm ra khơi
Tổ Quốc trên vai cha rớm máu nơi áo mẹ bạc sờn bao thế hệ hành quân không mỏi mệt bao thế kỷ sục sôi vươn dài những sải tay gừng cay muối mặn vùng lên cùng tre trúc theo bước chân ngựa sắt đuổi giặc thù


Chỉ vầng trăng trung trinh năm cũ
Lẫn trong tiếng cựa mình rất khẽ của những cánh cúc vàng vừa đến độ, heo may về, miên man mặt đất những ngôi nhà, những dòng sông, những ngọn núi và những hàng cây lặng im rám nắng lãng đãng ký ức một bến đò, một con thuyền đương rẽ sóng


Giấc mơ có thật
Em định đặt tên chuyện này là “Chuyện cái mẻ kho”, nhưng nghĩ thế cũng không phải. Hiện tại, em cảm thấy mình tựa như con thuyền đang loay hoay giữa dòng, như người húc đầu vào đá chưa kịp tĩnh trí để nhận ra đúng đúng, sai sai… trong câu chuyện không đầu không cuối của các lứa đôi, trong đó có chúng ta.


giờ chỉ còn ngọn khói…
dẫu biết mùa thu chẳng chút liên quan khoảnh khắc xa vời đóa hoa vàng bé dại… nhớ ngày nào đằng đẵng giờ như hơi thở lặng im đường chỉ tay ngắn ngủi,


Hạt bụi dịu êm
Lâu lắm rồi, em đọc thấy một truyện cười nước ngoài trên báo mà cứ đau mãi: Một cô vợ làm nũng chồng, than rằng: “ Anh ơi, lúc nãy em đi ngoài phố bị một hạt bụi to chui vào mắt, xót lắm cơ !”. Anh chồng nghe xong thì thủng thẳng: “Hôm nọ anh thấy có hẳn một
