
- TRẦN KIM HOA

Sông
Mỗi ngày em một biết dòng sông trôi về đâu dửng dưng và tha thiết sóng xô những chân cầu Mỗi ngày em một biết người đã xa người hơn nỗi buồn nào chậm rãi
Trên mái nhà ta xưa
Trên mái nhà ta xưa Còn cơn mưa chưa ngớt Còn câu thơ chưa viết (Gió ươm nơi trời biếc Những đám mây không vần)
Món nợ
Có hai cái tin thời sự diễn ra vào trung tuần tháng 7 này khiến em suy nghĩ. Hẳn chàng cũng biết, phụ nữ chúng em thường vẫn tiếp nhận, xử lý thông tin theo kiểu riêng, tức là hay bị ám ảnh, vận vào mình, rồi lo lắng nghĩ ngợi hoặc nhìn mọi vật bỗng dưng không như cũ nữa, theo kiểu mà các chàng hay định kiến là
Mảnh da… báo!
Đương nhiên là em biết, chỉ cần nói đến “mảnh da báo”, lập tức chàng sẽ liên tưởng ngay tới “mảnh da lừa” của ông nhà văn cổ điển vĩ đại Balzac của nước Pháp. Thậm chí chàng còn nghĩ là em đã nhớ… nhầm tên tác phẩm nữa kia
Mùa thu thứ nhất
…sáng sớm hôm nay có ngọn gió mùa thu đưa tôi đi suốt cả quãng đường cửa sổ một ngôi nhà khép lại sau lưng tôi trìu mến có gì như mùa thu quá khứ những mùa thu tóc xoã ngang vai thị xã đèn dầu tiếng chuông nhà thờ cồn cào chen tiếng rào nước chảy tôi bé xíu đến trường trong nắng cháy
Ở nơi thời gian ngừng trôi
Ở nơi thời gian ngừng trôi cửa mở mừng nắng mới áo dài bước vào ký ức bút sen rạng rỡ đón người… những bức tường trang nghiêm gương mặt tiền nhân đăm chiêu sau dòng tin thời sự
Thu về muôn một
mang theo bấy nay nhất hình nhất bóng thất thường như sóng nhạt nhòa tựa đêm ai nhớ ai quên ai yêu ai ghét muôn điều hơn thiệt một điều dại khôn



