- Tản Văn
Bụi...
Thứ hai - 07/10/2024 14:22
BỤI....
(Dương Chính Chức)
Sáng nay đi đường, bụi bay vào mắt, định cáu. Nhưng định tâm nghĩ lại, ơ hay nhỉ, cáu cái gì chứ, muốn không bị bụi bay vào mắt, hoặc đeo kính tốt, hoặc đừng ra đường.
Đường nào cũng có bụi, không ít thì nhiều, kể cả đường đời, kể cả trên con đường tu để trở thành Phật.
Bụi trên con đường ta đi, khi thưa khi dày, khi tưởng như không có, khi như màn sương mỏng, khi dày như đám mây. Bụi trên con đường ta đi, khi yếu khi mạnh, lúc là làn bụi lướt qua, có khi là cơn lốc mù mịt. Nhưng Bạn đừng lo, chỉ cần ta gạt bỏ sự e ngại, đeo kính, bịt khẩu trang, bạn có thể ung dung ra ngoài trong trạng thái vô nhiễm.
Bụi trên đường đời, đấy là những khó khăn, thử thách can nhiễu đến cuộc đời ta. Có can nhiễu tự nhiên như sự già nua, bệnh tật, có can nhiễu nhân tạo do ta tự chiêu và do những người xung quanh ta gây ra cho ta.
Đừng vội nản.
Nên nhận thức rằng kiếp này được sinh ra làm người tức là kiếp trước ta đã tạo thiện nghiệp, ít nhất, ta đã từng là người tử tế. Kiếp này, sinh ra làm người không phải để hưởng thụ, mà là để tu thân, tu tâm tiếp. Can nhiễu là thử thách để bạn rèn luyện thân tâm. Chỉ cần ta tu tâm tính cho tốt thì ta cũng sẽ vô nhiễm với bụi đời. Hẳn là thế.
Cuộc sống luôn có thế lực tà ác, họ luôn cản trở con đường tu tâm tích đức của ta, họ tạo khó khăn, họ chụp mũ, họ thiếu thiện chí đẩy ta vào nơi khó khăn. Nhưng nếu ta vượt qua khó khăn với tâm thái an định, họ cũng chẳng làm gì được và tâm tính ta đã được nâng lên tầng cao mới. Vậy nên, hãy nghĩ rằng mọi trở ngại đều đang giúp ta đề cao tâm tính. Thế thì hãy cảm ơn cả người tốt đã giúp ta và cả kẻ xấu đã hại ta.
Đấy là nói về kẻ khác.
Nhưng với ta, ta phải nghiêm khắc với bản thân mình. Hãy chỉ chuyên cần tu tâm, đề cao tâm tính, vượt qua mọi trở ngại và cố gắng không trở thành yếu tố can nhiễu đến người khác, không trở thành bụi đối với bất kỳ ai. Hãy nhớ rằng, ta hại ai, dù chỉ mới là ý nghĩ thì cái Đức ta tích được, nó sẽ chuyển sang người ấy. Hãy nhận thức rằng, tu không phải chỉ dành cho người trong Chùa. Ai cũng cần nên tu.
Tu ở đời mới khó, khó nhưng bền, Phật bảo đấy là tu nghịch cảnh.
Khi rời cõi này, chức vị cũng chẳng còn, tài vật cũng vô nghĩa, cái thân xác ta vẫn yêu quý cũng bị thối hoại trong đất. Chỉ có 1 thứ để lại, một thứ mang theo. Để lại cái tên và mang theo cái nghiệp. Vậy nên, có người chết rồi còn được nhắc, có kẻ còn sống chẳng ai thân...
Hãy kệ Bụi đi và đừng là Bụi của ai! Đi đường gặp bụi, vấp chân tóe máu cũng là chuyện thường và đừng vì thế mà cáu.