• dau-title
  • Tản Văn
  • cuoi-title

Mùa Covid

Thứ hai - 08/09/2025 08:16



(Ảnh: Pixabay)



MÙA COVID
(Nguyễn Diệu Liên)


Một buổi chiều cuối tháng Tám, tôi trở về căn nhà cũ bên kia sông để lấy vài tài liệu chuẩn bị cho năm học mới. Chuyến đi ngắn thôi, nhưng lại khiến tôi muốn nán lại lâu hơn — như thể lòng mình cần được hong nắng, được thở cùng nhịp với đất trời xưa cũ.


Mùa thu đang về thật rồi. Không rộn ràng như những bản tin thời tiết, mà lặng lẽ – len vào không khí, ngấm vào màu nắng nhạt, rơi nhẹ trên mái nhà bằng những chiếc lá vàng đầu tiên. Dưới chân tôi, những chiếc lá bàng khô giòn kêu lạo xạo, như lời thì thầm của tháng ngày cũ.


Tôi đi chậm rãi trong con ngõ nhỏ đầy bóng mát, nghe mùi khói bếp lẩn khuất từ một gian bếp nào đó. Cái mùi thân quen ấy, như chạm vào miền ký ức tưởng đã lùi xa. Trên đầu ngõ, bác Ba vẫn đang ngồi trực chốt, tay cầm bình trà nhỏ. Thấy tôi, bác cười nhẹ:


– Lâu rồi mới thấy cô về. Mùa này trời mát, nhưng đừng đi làm sớm quá, sương xuống dễ cảm lạnh lắm đấy!


Tôi mỉm cười, cảm ơn bác Ba.  Những câu nói bình dị, tưởng như vu vơ, lại khiến lòng mình dịu lại như mặt nước sông lặng chiều hôm.


Ngẩng đầu nhìn, hai hàng cờ đỏ sao vàng treo dọc con đường dẫn vào nhà đang bay phần phật trong gió. Cảm giác như quê hương cũng đang thở phập phồng trước ngày lễ lớn – đơn sơ, mà đầy khí thế.


Tôi đứng trước cổng nhà, bất giác đặt tay lên cánh cửa gỗ đã bạc màu nắng. Trong sân, bụi hồng tiểu muội mẹ trồng vẫn còn vài bông sót lại, nghiêng nghiêng dưới nắng thu. Màu hồng ấy, ngày nhỏ tôi từng gọi là “màu má mẹ” – thứ màu dịu dàng nhất mà tôi từng biết.


Con gái tôi từng lớn lên ở đây. Những năm đầu đời, con chạy nhảy khắp sân, gào lên mỗi khi ngã, rồi lại tự mình đứng dậy. Mỗi lần về thăm, con lại kéo tay tôi:


– Mẹ ơi, mình đi ăn bánh rán mật với sữa đậu ở đầu ngõ được không? Cái cô bán hàng vẫn còn đó không mẹ?


Có hôm, đang ăn giữa chừng, con khẽ nói:

– Ngon như hồi con còn bé… Nhưng chắc con không về sống ở đây đâu mẹ ạ. Ở trên phố quen rồi, chỗ này yên tĩnh quá.


Tôi chỉ cười. Không trách, cũng chẳng buồn. Nhưng lời nói đó cứ vang mãi trong lòng, như tiếng chim gọi buổi chiều không đáp lại.


Bốn tháng rồi, tôi mới trở lại nơi này. Từng ấy thời gian dạy online trong bốn bức tường, nhìn học trò qua những ô vuông màn hình, nghe tiếng loa rè rè và câu hỏi lặp đi lặp lại:

“Cô ơi, con không nghe rõ…”


Cũng bốn tháng tôi không nghe tiếng gà gáy sáng, không thấy nắng xiên qua tán cau, không nghe tiếng chổi quét sân sớm tinh mơ. Những điều tưởng như vụn vặt ấy, hóa ra lại là phần linh hồn thầm lặng của đời sống.


Covid ơi… Tôi thầm nghĩ. Nếu có thể, hãy ra đi lặng lẽ, như cách mùa thu đến – để người ta được trở lại với những điều nhỏ bé mà quý giá này.


P/S: Lúc ngồi ở bậc thềm, tôi chợt nghĩ – đã gần hai mươi năm sống ở đây, mà chưa từng một lần đếm xem con phố mình có bao nhiêu dãy nhà. Nghe thật buồn cười, nhưng là sự thật. Có lẽ, lần sau về, tôi sẽ đếm. Không vì một lý do cụ thể nào cả. Chỉ vì đôi khi, con người ta cần những việc làm tưởng chừng vô nghĩa – để giữ lại một chút ý nghĩa cho lòng mình.


Cảm ơn cuộc đời…

Vì đôi khi chỉ cần được nhớ đã là một hạnh phúc. 

Dù nỗi nhớ ấy có mang màu vui hay buồn, có gần, có xa, có làm mắt cay – thì cũng là điều rất đỗi đáng quý trong cuộc đời. 


HN 29/8/2021

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.