- Tản Văn
Ngọt ngào mùa Valentine đỏ
Thứ năm - 27/02/2020 00:48
Đó là một buổi chiều bình yên cùng với Tình yêu của mình, bên “góc nhỏ riêng tư” của mình … Ngoài kia, tiết trời đã rõ là Mùa Xuân - một ngày Tháng Hai! Thế mà chẳng hiểu sao vẫn cảm được rất rõ cái nhàn nhạt cong cóng của nắng chiều đông. Dẫu vẫn thấy hương gió còn se sắt toả lan, nhưng đã cảm được đủ đầy cái vị ngọt ngào và sâu lắng trong đó. Vẫn cảnh quen quen khi bàn tay người khách bộ hành đưa ra khép vội tà áo mỏng… Và vẫn cảm giác ấm nồng, ngọt ngào khi bàn tay ủ ấm nhau trong chiều gió cả. À, thì ra là mùa đang vào độ chín, chín mọng tới ngọt ngào. Và một cảm giác rất thơ, rất tinh khôi, rất dịu dàng, như dâng hiến, như tận hưởng, đến khôn cùng - cảm giác dịu êm của một ngày tháng Hai - tháng Valentine rất đỗi ngọt ngào.
Thực sự thì tôi không hề có ý định lục tung ký ức của mình lên để so đo một cách tỉ mỉ chuẩn xác xem đã có bao nhiêu tháng Hai ngọt ngào đi qua đời mình. Chỉ biết rằng, những ngày tháng Hai này đã và đang trôi qua tôi, cho tôi cái cảm giác thật vi diệu. Cùng với thơ, Tháng Hai đã “tưng tửng dắt tôi” đi qua những cung bậc cảm xúc, từ nỗi dịu êm, yêu thương, chênh chao, đắm đuối, đến cái mệt mỏi, bải hoải, ẩm ương, bận rộn, đau đớn, tổn thương, và rồi cuối cùng là cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi, ngọt ngào trên bờ môi từ cốc bạc xỉu ngon lành. Những ngày tháng Hai ấy rõ thực xứng với cái tên “rất đỗi ngọt ngào” này.
Chẳng rõ cái vị ngọt ngào của Tháng Hai thực sự được bắt đầu từ khi nào. Có thể đó là lúc tôi, trong vai một người tò mò, đã làm một chuyến lang thang, ngó nghiêng vào tâm hồn của người khác. Rồi khi bị lạc vào vườn thơ, đúng lúc ngu ngơ nhất ấy, tôi bị vướng vào một ánh mắt của một giọt nắng. Một “giọt nắng dịu dàng mà xa vắng” đã từ bài thơ “Có một lần” của Thuý Hằng rớt xuống đời tôi Ngồi gỡ nỗi chênh chao trong lúc bản thân đã thiền định được một thời gian dài rồi quả là không dễ dàng gì. Tôi đã làm bài thi vượt quan một cách thật khó khăn như thế đấy, lúc nào cũng trọn vẹn trong nỗi ngu ngơ, với cái cảm giác không dễ dàng. Tôi đã đắm đuối trong những vần thơ thật hay. Tôi đã đồng cảm với những tâm hồn dịu ngọt. Rồi tôi bị say. Tôi bung biêng, tôi chênh chao. Tôi đắm mình vào cái hồn nhiên, trong trẻo, sang trọng mà sâu sắc đến lạ kì của “Nồng nàn miền kí ức Tinh khôi” của Bùi Thanh Huyền, đã tìm thấy “Đôi hài” tuổi thơ tôi để quên trên cánh đồng xanh nắng rối cỏ mềm. Tôi đã thấm cái nỗi niềm tâm sự của người mò trăng đáy nước khi thấy “Nhà thơ tình của mảnh trăng chìm” đau đớn đứng nhìn mảnh trăng dưới nước, để rồi cảm thấy cái vô thường của cuộc đời con người. Tôi đã nhiệt tình cùng Lam Châu ngồi gỡ nỗi chênh chao của những ngọn gió Phương Nam khi nhớ về ngoài Bắc những lúc "Giao mùa". Tôi đã cùng Thúy Hằng dại khờ, thẫn thờ khi nhận hết nỗi ngu ngơ về mình mà đâu biết rằng, ngày tháng thật vô tình cứ tưng tửng dắt tôi đi trong sân đời người rộn rã, để rồi quên, để rồi nhớ. Tôi cũng đắm đuối ngắm tình yêu của mình bên tách cà phê đen đá, để biết được cảm giác của "Người viết thơ tình từ năm lên 10 tuổi" Bùi Lan Anh. Tôi đã ngập vào nỗi nhớ của Biên Linh trong bài thơ “Tin yêu” để rồi nhận ra rằng nỗi nhớ của ai thì cũng như nhau thôi, cũng giống nhau thôi... Tôi đã mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác, để rồi phải cùng chia sẻ cảm xúc của nhà thơ La Vinh khi thốt lên: “Ước gì chẳng phải ước gì”. Tôi cùng hòa vào tâm sự của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh trong Tuyên ngôn tôi sẽ chẳng là tôi "Nếu ngày mai em không làm thơ nữa". Tôi đã phải chạy trốn cảm giác, giấu cái ngu ngơ dại khờ của mình vào trong bóng đêm dịu êm, trong bóng Anh dịu êm, trong tháng Hai dịu êm…
Tháng Hai của tôi thật tuyệt. Tôi đã soi vào “sân đời người” cùng với nhà thơ Hồng Oanh, để cảm nhận, để thấu hiểu cái triết lý sống rất thật. Để rồi cùng Hồng Oanh thất bại thảm hại trước cái khoảng trống của mùa, khoảng cách xa vắng, như một nỗi tự nhiên, dẫu biết rằng khi soi vào mắt Tình yêu của tôi, tôi vẫn thấy mình trong đó. Tháng Hai cho tôi cảm giác ngọt ngào khi viết những lời thơ về cái sự “Nhớ và Quên”:
Tôi soi vào mình và nhận ra rằng mình đang bị bỏ lại sau. Tôi cứ tưởng rằng tâm mình đã tĩnh, nhưng thực ra là không phải, kể cả khi đã thiền định được rồi. Tôi đã xao lòng trước một nỗi nhớ không tên khi làm bài thi vượt quan, khi gặp những khảo nghiệm dành cho người tu. Thầy tôi bảo nhận được ra điều sai lầm đó cũng đã là một thành công rồi. Nhưng vượt qua được nó thì quả là không dễ. Khó lắm. Nhọc nhằn lắm. Vật vã lắm. Tôi phải từ từ mà làm thôi vậy. Bởi vì, có những chuyện nói dễ lắm, nhưng làm mới thực là khó.
Cảm ơn các tình yêu! Chính các tình yêu đã cho tôi được sống trong một tháng Hai rất đỗi ngọt ngào! Để cuối cùng, hôm nay, tôi có một “tháng Hai chỉ có 28 ngày” với cảm giác được là một giọt nước mưa từ trên trời xuống, đi qua bao mất mát, được gục đầu vào vai một ngọn núi, được an nhiên che chở, dẫu bờ vai của núi là một vách đá gồ ghề làm mưa bị vỡ tan trong đau đớn, nhưng cuối cùng đã được bình an, đã được tĩnh tại làm một giọt nước nơi đáy hồ lặng trong…
Yêu lắm các tình yêu của tôi, những người đã cùng tôi đi qua “một tháng Hai rất đỗi ngọt ngào”, đã thắp lửa cho một mùa Valentine đỏ và sắp tới là một mùa Valentine trắng.
Mong các tình yêu lúc nào cũng long lanh như giọt sương trong veo trong bức hình này, soi vào giọt sương như soi vào tâm mình để thấy mình lúc nào cũng đẹp rực rỡ như bông hoa bé nhỏ trong giọt sương này. Muốn vậy, chắc ta phải luôn tĩnh tại với nụ cười từ bi trên môi....
Trần Huyền Tâm