- Trang thơ

Phù du
Khi ta chào đời Ta không mang đến Bất kể thứ gì Cho thế giới này Khi ta qua đời Ta không đem đi Bất kể thứ gì! Điều đáng buồn là Từ lúc sinh ra Cho tới khi chết Chúng ta chỉ miết Tranh đấu cho


Trò chuyện với hoa hồng
Tôi đã gom chắc đủ Đến cả triệu bông hồng! Với thú vui nho nhỏ Ngắm vẻ đẹp từng bông... Mỗi khi tôi tâm trạng Hoa như có nỗi lòng! Những lúc tôi thanh thản Hương dâng trào mênh mông...


Thời gian cho ta
Cỗ máy thời gian lầm lũi Tháng năm vòng bánh xe quay Cuộc đời trở nên già cỗi Chẳng thể níu kéo từng ngày... Bất chợt nếp nhăn trên trán Khóe mắt hiện dấu chân chim Xương khớp ê ẩm nhắc bạn


Sống cho ngày hôm nay
Nếu hôm qua bạn đã sống thiện lương Không ganh ghét và không đố kỵ Luôn học hỏi và luôn chăm chỉ Thì hôm nay bạn đã có đủ đầy Chưa hẳn là tiền mà kiến thức trong tay


Cánh đồng xanh màu lúa
Anh hỏi thăm cô gái nhà cụ Uân Nghe họ nói vừa duyên vừa tài giỏi Mắt như mùa thu dập dờn sông nước Tóc dài đen, tay trắng, da thơm "cô ấy đi chơi, xin anh đừng hỏi"


Trăng trong
Valentine làm ta nhớ mãi Buổi hẹn hò dưới ánh trăng trong Gió thủ thỉ bên cánh đồng xanh mướt Câu chuyên bên lề làm ta ướt bờ mi Người yêu ta chẳng biết nói gì


Valentine
Valentin, nếu không anh Ngay cả những nhành hoa đẹp nhất Ngay cả sô cô la mật ngọt Cũng không thể cho em bớt cô đơn Điều gì sẽ xảy ra nếu không anh Tất cả tháng năm Anh bên em với trái tim Nồng nàn, thắm đỏ
