- Mỹ thuật - Âm nhạc
Mùa ngang qua phố
Chủ nhật - 03/08/2025 07:49
(Ảnh: Pixabay)
MÙA NGANG QUA PHỐ
(Lương Duyên Thắng)
Có một người bỏ mùa ra ngoài phố
Lang thang cả đời tìm sợi nắng cuối mùa thu
Những ngày học lớp 10 xong năm đầu thi Đại học chưa đậu, gã khăn gói quả mướp lên Hà Nội ôn thi. Ngày ấy thi trường nào thì trường ấy ra đề nên gã lọ mọ tay nải cơm nắm, muối vừng đi tầm sư học đạo. Gã ở nhà quê ra nên thấy ở phố cái gì cũng đẹp cũng sang. Cạnh con hẻm phố THT nơi gã trọ có công viên Thống Nhất bao quanh hồ Thiền Quang, lại có một phố nhỏ có cái tên bằng số, chắc ít người hiện nay còn nhớ ấy là phố 325. Là kẻ lãng tử nên mỗi khi không có giờ học tập trung, gã hay chui tọt vào cái lỗ hổng ở đường Nguyễn Đình Chiểu để vào công viên hay đi dọc theo đường Nguyễn Du ngắm những hàng cây hoa sữa cổ thụ cùng những tán tầm gửi rũ xuống trên đường. Có đôi khi gã ngồi hàng giờ vào lúc tan tầm ngắm những đoàn xe đạp ngược xuôi hay lững thững bên cổng nhà ai phủ đầy hoa giấy đỏ.
Thời gian dành cho học thì ít, cho mơ mộng thì nhiều. Một lần khu phố trọ mất điện gã tản bộ về phố 325 vì ở đó điện vẫn sáng giăng (người trong ngõ nói khu đó là phố ưu tiên, có nhiều cán bộ cấp cao ở đó nên được ưu tiên). Gã thong thả huýt sáo rồi bắt gặp một thiếu nữ mặc áo dài nữ sinh dắt chiếc xe đạp Phượng hoàng vừa trở về nhà, trên giỏ vẫn là chiếc cặp sách màu đen. Nàng dắt xe đi vào biệt thự theo con đường trải sỏi, hai bên trồng những bụi hoa dừa cạn bông đủ sắc màu làm gã xốn xang. Kể từ hôm ấy hình ảnh cô nữ sinh ấy cứ đeo đuổi hắn suốt ngày đêm, khi đi học, đi dạo hay tự ôn bài trong công viên. Chiều nào gã cũng tản bộ dọc con phố 325 ra Lê Đại Hành, Quang Trung rồi vào công viên với một hy vọng nho nhỏ là có thể gặp được nàng.
... Chiều tím ngắt, bằng lăng rụng tím vỉa hè, sân trường lá bàng rơi xào xạc bay bay theo chiều gió. Phố đến bên Mùa thật tự nhiên. Nàng ngồi bên gã, cùng học bài.Nàng hôn lên trán gã dịu dàng, nắm tay gã đi dọc bờ đê xanh rì những cỏ non mềm. Nằm trên thảm cỏ cả hai nói chuyện ngày mai. Cái sống mũi dọc dừa, mái tóc dài buông xõa phủ kín vai thon... Gã cúi xuống nhặt một lá bàng màu đỏ sẫm hình như đôi môi, gã hôn lên lá rồi đưa cho nàng. Nàng phá lên cười hồn nhiên vì hạnh phúc…
Một tiếng sấm ùng oàng xa xăm đâu đó, rồi nghe lá trút xào xạc…
Gã giật mình quờ tay với xuống dưới đầu lấy ra ba quyển sách ôn thi. Chiếc ghế đá trong công viên phủ đầy lá rụng…
Hoá ra gã ngủ quên trong công viên, chuyện của Nàng Phố kia cũng chỉ là một giấc mơ. Gã vừa đi vừa lẩm bẩm chuyện của Mùa và Phố như một gã hâm:
“Những ngày mùa ngang qua phố
Xôn xao gió hát trong chiều
Lá trút âm thầm trên cỏ
Phủ vàng một lối thu xưa
Một ngày mùa đi ngang phố
Chiều qua một giấc mơ dài
Vẩn vơ một thời khờ dại
Áo Hồng thấp thoáng bờ đê
Một ngày mùa sang cùng phố
Sương giăng trắng lối em về
Khăn quàng ai mang hờ hững
Cho người buốt giá bờ vai
Một ngày mùa tan vào phố
Trao nhau nụ hôn nồng nàn
Chiều ngang qua chiều tím biếc
Lá bàng tựa cánh môi ai
... Bao ngày mùa qua qua mãi
Lá Bàng rơi đỏ rực sân trường
Mùa đi qua mùa vụng dại
Thương Hoài lá trút mùa xa”
Chuyện gã kể không biết có thật không nữa nhưng bài hát Mùa ngang qua phố đã ra đời. Cảm ơn sự đồng cảm của các NS Trần Thu Hường và NS Lê Trọng Phúc Hải ca sĩ cùng tất cả các bạn độc giả yêu thơ của gã!