- Mỹ thuật - Âm nhạc
Mẹ của tôi
Thứ sáu - 15/08/2025 16:05
(Ảnh: Kim Anh)
MẸ CỦA TÔI
(Lương Duyên Thắng)
Sẽ có người hỏi tôi rằng sao không thấy viết bài văn về Mẹ mà chỉ thấy viết bài về Bố!
Tôi muốn viết lắm nhưng lại thấy khó, khó lắm các bạn ạ.
Nếu nói về Mẹ, sẽ là không ngoa khi nói Mẹ tôi là người Nông dân thuần khiết, cả đời vất vả. Không biết cả đi cái xe đạp, chữ nghĩa thì mới qua lớp Bình dân học vụ, chỉ biết viết họ và tên và chữ ký cho riêng tên của mình! Không phải người lười học mà bởi ở thời của Mẹ có được đi học đâu mà biết chữ. Nhưng với tôi, tận bây giờ khi Mẹ đi xa nhiều năm tôi vẫn thấy tôi là cái thời còn bé xíu bên mẹ
Mẹ của tôi là những lời ru bên cánh võng ngọt ngào của Đồng bằng Bắc bộ
Cái ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về
Bắt được con trắm con trê
Cầm cổ lôi về cho cái ngủ nó ăn
Cái ngủ mày ngủ cho ngoan....
Lớn lên chút nữa., Mẹ với tôi là những ngày dầm mưa dãi nắng trên cánh đồng . Là nụ cười buồn trên cánh đồng lúa lép xác xơ trong những mùa thất bát hay nụ cười tỏa nắng trong những ngày gặt lúa được mùa. Có khi vào mùa mưa lụt, thấy các con đem cá đem tôm về thật nhiều mà nước mắt mẹ lặn vào trong bởi mưa lụt rồi làm gì cho đủ lúa mà ăn.
Mẹ của tôi là những buổi chiều tháng ba ngày tám, về quê ngoại, đội nắng,đội thúng lúa đi vay tạm trên nhà Ngoại cho cả nhà trong ngày giáp hạt.Ngày ấy chả biết gì nên tôi cứ tung tăng chân sáo trên bờ đê vắng, bạt ngàn lau trắng . Tôi đâu có biết mẹ đang buồn, đang đội những nỗi lo của những người nghèo khó, nỗi lo của những người làm cha, làm mẹ.
Chiều đông sương trắng, thóc lép trắng đồng. Sao ngày ấy nhà mình và cả xã hội nghèo đến thế
Mẹ tôi là những ngày lam lũ áo vá vai, quần thâm bươn chải trên những cánh đồng trên những bờ ao bờ rạch cũng chỉ vì muốn cho các con có đủ cái ăn cái mặc.
Rồi chúng tôi lớn lên, Mẹ là những nụ cười, niềm vui vỡ òa trên gương mặt của mẹ khi chúng tôi thi đỗ, khi tất cả các con của mẹ vào đại học và trưởng thành.
Chúng tôi biết mẹ vui và hãnh diện lắm nhưng Mẹ không nói ra, bởi cả mẹ cả bố đều không ai muốn chúng con phải nghỉ học , không được học hành đến nơi đến chốn dù nghèo phải ăn độn, phải chạy ăn từng ngày, từng bữa.
Các con đều ở xa, mỗi người mỗi nơi, mỗi tỉnh. Mẹ là nụ cười hiền khi chúng con về Tết nghỉ hè. Mẹ lại lúi húi cặm cụi trong bếp rạ nấu cho chúng con ăn những bữa cơm đầm ấm đoàn viên. Hết Tết, hết hè, mẹ nắm từng nắm cơm, cho từng đứa, có cá khô, muối vừng... và mẹ khóc.
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Chúng con đã vô tình quá hả mẹ. Vô tình xa, vô tình qua những chiều mẹ khóc vì nhớ các con.
Viết những dòng này khi mẹ đã xa, đã qua nhiều gian khó về với chốn mênh mông của riêng mẹ. Ở đó không còn nỗi buồn, không còn nỗi lo thiếu đời của những ngày giáp hạt. Ở đấy chỉ có nụ cười, niềm vui khi con cháu lớn lên và trưởng thành.
Mẹ ơi ! Một bài hát về Mẹ cũng là điều con thầm ấp ủ bấy lâu. Một bài hát cho riêng Mẹ nhưng cũng là cho bao bà mẹ khác như Mẹ nữa cũng là những gì chúng con nói cùng Mẹ ở chốn Vĩnh hằng: Cảm ơn NS Trần Thu Hường về giai điệu tuyệt vời của bài hát, cùng những câu từ chắt lọc thật tình tế, súc tích và cho phép Tôi bật mí… chút xíu về ca từ của bài hát về Mẹ sắp ra mắt:
Mẹ tôi tóc bạc da mồi
Mẹ tôi áo vá vẫn ngồi bên song
Mẹ cười nắng tỏa bên sông
Bàn tay của mẹ, chai sần nắng mưa
Mẹ ơi mẹ ở nơi nào
Vai gầy nón lá ăn trầu bên hiên
Mẹ giờ về với núi non
Suối vàng mây bạc mẹ còn nữa đâu...
Mẹ hãy chờ, để nghe mẹ nhé! Chúng con cảm ơn Mẹ thật nhiều !