
- Trang thơ

Nhiễu nhương
Đám đông càng theo bám Thầy càng mất tự do Buộc lòng phải lẩn tránh Tụng niệm hạnh đầu đà Nhưng mà quá xót xa! Mỗi lần đi khất thực Vì lần đường quá xa
Những ngày xa thành phố
Chợt tỉnh giấc, hàng cây kề vai ngủ Bóng điện đường im lặng giữa cơn mơ Gió rón rén chạm lối về không lỡ Thì ra đêm vừa khe khẽ trở mùa Em giờ này tròn giấc, chắc là chưa Một người vắng là thiếu đi tất cả
Chiều về thăm quê
Chiều về quê Con đường xa mờ mịt Có lạ lẫm gì đâu mà lo chân bước lạc Ong ong nghe bến vắng gọi ơi đò Ngơ ngẩn làng, thấp thoáng bãi ngô non Mùa hoa nhãn ong theo bầy tìm mật Mít nưng nức cành cây, thì thầm hương bưởi ngọt
Anh và đêm
Nhặt mảnh hoàng hôn Che thân khô cuối ngày hè nắng cháy, Chiều nát vụn đám mây hồng tan chảy Hóa giọt sương tan trong cõi mơ hồ... Vạc kêu đêm thăm thẳm đáy hư vô
Bình an
Dại đi để được sống bình an Bão tố qua đi mây sẽ tan Là lúc tênh tênh trời hửng nắng Cỏ cây cũng bớt cảnh hoang tàn
Gió làng hoa
Đông chưa kịp xa, xuân đã đến rất gần Gió bung nụ hồng tươi cành đào biếc Hàng giậu thưa, tầm xuân tưng bừng Tết Ngạt ngào hương, ong ngược nắng bay về
Mưa khô
Nguyên hình nõn liễu vắt ngang láy đen hạt nhãn lá răm đợi chờ Hút hồn nhau trận mưa khô Tôi đang mắc cạn sau bờ mi cong, Trải bươn gom nắng khắp vùng



