
- Trang thơ

Được mất
Mất đi cái buồn bực Là được một niềm vui Mất đi chút ngậm ngùi Sẽ được nhiều thanh thản Mất đi điều vô cảm Là được tình yêu thương Mất đi ngã ba đường Lại được về một hướng
Lời cây dừa cạn
Xưa kia ở bãi cỏ hoang Bây giờ phải mất tiền mang về nhà Sớm chiều chăm sóc cho hoa Nhẩn nha thế cũng gọi là niềm vui Có người bên cạnh thầm xui
Điều kỳ lạ nhất
Có một người rất đỗi đẹp trai Có một người vô cùng giàu có Có một người thành công rực rỡ Và có một người như tia nắng ban mai Họ thề đi cùng em đến hết cuộc đời
Chia tay
Nếu người ấy Thật lòng muốn vậy Con cầu xin Để họ được toại lòng Xin thu lại Mọi điều con từng ước Để bây giờ, Chỉ giúp người ấy thôi. Để họ được tự do, thoải mái Con xin nguyện cam tâm
Văn tế thập loại ma vương
Phật với Ma ai cao ai thấp, Nghĩ rồi xem đất sập trời sa. Chuỗi ngọc châu xứ ta bà, Rung rinh xáo động thấy mà phát kinh. Trót làm một kiếp chúng sinh, Có thân thì nhúng cõi tình sắc thôi.
Miên man dưới chòm sao
Chẳng hiểu đêm nay sao khó ngủ, Tiếng ve ngân có dịu bớt hè? Chừng ấy năm, Ngỡ đời cứ lê thê. Chồng thư cũ, bỗng ùa về kỷ niệm... Nhìn chữ xưa, mà hồn luýnh quýnh. Đóa hoa nào, lóng lánh mắt ngời mưa?
Chào nhé
Thôi người thực chẳng còn như đời thực, ta gặp nhau trên mạng ảo, Thấy sao gần, mà vợi vợi những gần xa... Thôi, đã quyết "phản bổn quy chân", Coi nhân thế mặc áo tắc kè, thế nhân là quán trọ, Đường về nhà,



