- Trang thơ

Vịnh con nghẽo
Ngựa kia oai vệ nhất đời, Ràng buộc như chó thì thời giống la. Cương xanh giật phái giật tà, Cương đỏ buộc miệng sao mà khổ thân.


Bỗng dưng…
Bỗng dưng trời sáng, sao lên Phương Đông lóa lóa, mọi miền đen đen Bỗng dưng như thể ánh đèn Ngồi trong phòng nhỏ, giọng mềm khúc xưa Bỗng dưng sùi sụt trời mưa Dưới tầng lầu, có vừa vừa tiếng thương


Mùa khô
Hanh khô chiết nước để dành lá úa thâm thẫm lìa cành thả trôi Kiểm kê vất vả ai người mã vạch lưng áo mồ hôi khô vằn , Nắng hanh hong bớt nhọc nhằn


Cùng em trang sách
Tám năm rồi gấp sách Có bao giờ lại nghĩ đến hôm nay. Ta bồi hồi nâng ngọn bút trên tay Kỷ niệm bâng khuâng Những ngày thơ bé... Tám năm rồi Ta mang sức trẻ


Bài thơ ngơ ngẩn
Mùa hạ chớm về, hoa phượng nở Bài thơ ngơ ngẩn, tiếc khôn cùng Nhặt cánh phượng rơi, lòng thấy nhớ Con đường ngày ấy, sánh đôi chung


Nhớ con đường cũ
Nhớ mùa thu cũ, gió heo may Nhớ trọn trong tim, dáng ai gầy Nhớ con đường cũ chung đôi ấy Bên đường sương trắng mãi giăng giăng Nhớ buổi ta ngồi chuyện dưới trăng


Tình ơi
Này, người tình ơi Ngàn năm Ngắn như là trong chớp mắt Này, người tình ơi Hiu hắt Dài thì cũng chỉ trăm năm Này, người tình ơi Vồi vội
