- Trang thơ
Chuyện người già
Cụ tôi kể trong đoàn đi săn, Người đi sau cùng có thể không phải là người kém nhất. Đôi khi người đi cuối lại là người biết, Có loài gớm ghê phía sau rình săn cả đoàn săn.
Tình bầy con sít
Thôi đừng nhớ, cũng đừng quên Dẫu mười hẹn cũng chẳng nên hẹn gì Tay nâng vạt áo đầm đìa Tìm trong ngọn gió thổi về nơi nhau.
Chuyển mùa
Ai đã bao giờ giấc trưa tỉnh dậy Thấy ngoài trời kia nắng dài biết mấy Cơn gió đầu Hè, phảng phất như mơ Nửa đầu se sẽ lạnh mùa Xuân
Vô vi
Trời, tiết xuân cảnh hiền hoà, Hôm nay tụ họp đủ ba bệ chầu. Ngọc Hoàng: “Gọi nó đến mau, Sao dám đến muộn buổi chầu sớm xuân. Ngươi! mai ta phái xuống trần, Mệnh thân gia trạch, ngươi xin thế nào?"
Không ngủ
Không ngủ nghe đêm lạnh, Canh khuya trống điểm hoài. Quan san thêm mộng mị, Tiếng chày thúc bên tai.
Ngẫm về một chuyện tình
Núi cứ cao Và nước cứ dâng Cuộc chiến tranh không nằm trong lịch sử Biết nói gì về được - thua muôn thuở Khi lòng còn dằng dặc nỗi cô đơn.
Viếng Nguyễn Huy Thiệp
Vậy đó người đi đi thật rồi… Nay tướng về hưu hưu một đời Như những ngọn gió gió Hua Tát Tuổi hai mươi yêu dấu một thời.