- Trang thơ

Đà Lạt tháng Mười
Đà Lạt tháng Mười mưa bay trắng núi Sáng mùa xuân trưa đã mùa hè Chiều buông sớm khí thu dìu dịu Đêm lạnh đông cho những người yêu


Nắng dịu dàng
Chút tình cờ về cao nguyên đất đỏ Sáng mù sương, hoa trắng phủ ngập đường Bên nhà ai, vẳng giọng hát du dương Tiếng hát ngọt nghe dịu dàng da diết


Sau....
Sau mùa gặt, cánh đồng hoang Sau giàu có lá, bần hàn cỏ hoa Sau non trẻ tới tuổi già Sau tài hoa thực, mới là tài năng Sau tròn, lá lúa vầng trăng Sau cay đắng, ẩn lời răn thật thà


Bão
Chẳng vô tình đâu anh Khi lòng em bão nổi Cơn mưa chiều rong ruổi Ướt nhòe lời thương nhau. Nào phải tại em đâu Khi mới là vĩ độ Nơi hình thành muôn thuở Tâm bão, vẫn là anh.


Thương về Miền Trung
Mịt mùng gió mưa vần vũ Nước ngập trắng đồng, đường hoá sông sâu Bể dâu sóng cuốn đỏ ngầu Chuyến đò chiều lạc dòng không về bến Lũ cuốn người trôi về phía biển Cơn trở dạ giữa dòng quằn quại tử sinh


Người ở Tây Nguyên
Tôi muốn hỏi những cô gái xa quê Đất quê hương nơi ấy có hay về Còn nhớ sông quê dòng nước mát Bước chân háo hức quãng đê quen?


Vô định
Có ngọn gió nào dịu êm Luồn qua bờ vai tóc rối Có nỗi nhớ nào không tên Tháng ngày làm anh bối rối Anh đi từ đông sang hạ Bờ lau mải miết mùa qua
