- Trang thơ

Hà Nội lạ quen
Hà Nội mùa xuân bụi mưa mờ phố Gió tàn đông thao thức sóng Tây Hồ Giữa Hà Nội, ai thương ai Hà Nội Giữa lòng tôi, tôi chợt nhớ tôi xưa


Không phải ngẫu nhiên
Tôi nương theo cánh cửa thời gian Đến chốn trần ai, oe oe tiếng khóc Bởi giữa màn đêm, tối đen, nheo nhóc Ai biết mai kia tôi tỏ khúc quay về?


Vận lẩy năm nhà
Ông tôi, bố tôi và tôi Ba đời làm lính ba đời nông dân Quanh năm chân đất đầu trần Tác tao sau những vũ vần bão giông Khi là cây mác, cây chông Khi là biển cả khi không là gì


Nước mắt chảy xuống tim tôi
Chảy xuống tim tôi, nước mắt Như mưa trên phố, mưa rơi Nỗi đau nào tê cóng vậy Đang len tận đáy tim ơi? Ôi tiếng êm dịu của mưa Gõ trên mái nhà, trên đất Rót lên trái tim nhức nhối


Bình yên Biển
Nắng chói chang, chỉ mình em với triền cát bỏng Mây trắng trời, biển lặng, sóng về đâu Tình biển sâu làm sao đo đếm được Đành hẹn lòng, hãy thế nhé, Biển ngàn xanh.


Tôi đem buông cái TÔI đầy vấn vương
Đắng cay buốt giá thì thừa Ngọt ngào ấm áp ngỡ vừa qua đây Những mong đỏ nắng xanh mây Tôi đem buông cái TÔI đầy vấn vương… Để vui một chút nắng thường


Gánh trăng
Mai ngày em có gánh trăng Cho anh soi lại tháng năm hẹn hò. Thương nhau trăng sáng lững lờ Cuối đông xin thả vần thơ muộn màng.
