- Trang văn
Đóa hoa trắng không tên
Thứ năm - 17/04/2025 15:00
(Ảnh: Nhà thơ Diệu Liên tại buổi ra mắt 12 tập sách của Nhà Búp tháng 12/2024)
ĐÓA HOA TRẮNG KHÔNG TÊN
(Nguyễn Diệu Liên)
Em đi nhẹ như hoa vừa hé nụ,
Giữa cuộc đời xô vội những bon chen.
Ta đứng ngẩn, tay chạm vào quá khứ,
Thấy mắt em buồn như tiếng chuông đêm…
Loa kèn tàn, phố xưa nay đã khác,
Chỉ lòng ta vẫn giữ bóng hình em.
Cô gái nhỏ, tháng Tư nào trở lại?
Ta đợi hoài… một đóa trắng không tên.
Những câu thơ ấy mang một vẻ đẹp buồn và lặng như một bản nhạc xưa vang lên trong buổi chiều nhạt nắng – nơi cảm xúc không cần lời giải thích, chỉ cần lắng nghe là đã thấy trái tim mình se lại.
“Em đi nhẹ như hoa vừa hé nụ” – hình ảnh ấy mong manh quá đỗi. Em bước vào đời người như một bông hoa vừa chớm nở, chưa kịp rực rỡ, chưa kịp làm ai say đắm trọn vẹn, đã vội vã rời đi giữa dòng đời xô bồ. Trong một thế giới ồn ào và vội vã, em là khoảnh khắc yên bình hiếm hoi – đến nhẹ, đi khẽ, nhưng để lại một khoảng lặng rất sâu.
“Ta đứng ngẩn, tay chạm vào quá khứ” – có ai chưa từng đứng lặng nhìn về một ký ức đẹp đẽ mà tiếc nuối? Bàn tay tưởng như chỉ muốn níu lại một chút gì của ngày xưa – một ánh mắt, một tiếng cười, một cái ngoảnh đầu – nhưng chỉ còn lại khoảng không. Nỗi buồn thấm qua câu thơ cuối ấy: “Thấy mắt em buồn như tiếng chuông đêm” – không phải nỗi buồn bật khóc, mà là nỗi buồn lặng lẽ, ngân vang mãi trong lòng, như chuông ngân giữa đêm vắng – thảng thốt, rồi day dứt.
Cả đoạn kết như một lời thở dài của người ở lại. Loa kèn đã tàn, phố đã đổi thay, thời gian đã qua, nhưng lòng người vẫn chưa thôi đợi chờ. Đợi điều gì? Một lần trở lại? Một cái tên chưa kịp gọi? Hay chỉ đơn giản là… được thấy em nở nụ cười giữa tháng Tư thêm một lần nữa?
Đó không chỉ là một đoạn thơ – mà là cả một ký ức, một mối tình lặng lẽ, một giấc mơ không thể gọi thành tên. Bạn có từng giữ trong lòng “một đóa trắng không tên” như thế chưa?