- Trang văn
Mưa rơi một miền miên man
Thứ hai - 13/03/2023 12:15
(Ảnh: Hồng Oanh)
MƯA RƠI MỘT MIỀN MIÊN MAN
(Nguyễn Thu Thủy)
Khi mưa phùn bắt đầu rơi thì cũng là lúc hai hôm nay mặt mình lấm lem, nhưng tâm trạng lại rạng ngời. Định viết một bài về câu dưới đây:
"Lên ngôi thì thắng thế, Xuống ngôi thì thất thế."
Ở tầm tuổi này, mình bắt đầu đi dự nhiều đám tang hơn. Tới cái độ giữa đời, những người quen xung quanh đều có tam sinh phụ mẫu đến tuổi về trời. Mình hay đi cùng bố, dự đám tang. Bố vẫn hay quên không đội chiếc mũ nồi che đi mái đầu hói và để mưa rơi lấm tấm lên triền tóc bạc còn lại hai bên. Bố cũng hay tâm trạng.
Tới mức mình nghĩ mình giống bố nhiều hơn giống mẹ, vì tâm trạng thường sâu lắng và kéo dài, thay vì tâm trạng biến áp cao tầng của mẹ. Điển hình là khi cổ vũ bóng đá thì hai bố con sẽ lặng lẽ nói nhỏ nhẹ, nhưng mẹ sẵn sàng mang nồi ra gõ. Cứ ngược tính nhau là thu hút nhau lắm.
Tâm trạng của bố trong những đám tang thường là nỗi niềm sau này bố ra đi thì như thế nào, dặn dò tới hàng chục lần miếng đất chôn cất là đã xem đã xây sẵn ra sao, rằng chắc cơ quan cũ của bố không tới. Mặc kệ đứa con luôn rắp tâm đưa bố lên một quả đồi nào đó để nhìn khắp chốn, thoả sức phiêu bồng du lịch mà bố luôn mang trong tâm hồn.
Có một lần, đám tang của cụ gần 100 tuổi. Khách khứa bạn bè học trò tới rất đông. Nguyên cả viện Hàn lâm, đoàn đi kín sảnh viếng. Bố bảo mình là, cụ có phúc, khi mất thường người ta tới vì cùng cơ quan con cháu, đây lại toàn người mà cụ từng dạy dỗ và làm việc cùng. Bố nói câu gì mà mình chỉ nhớ mang máng, rằng đám ma thực ra là viếng người sống. Mình khi đó động viên bố, là chết chỉ cần thanh thản toại nguyện, câu chuyện linh hồn là chính, còn ai nhớ tới không quan trọng nữa, khi đó miễn là đã làm đủ trách nhiệm với cuộc đời thì toàn vẹn.
Nhưng mà điều bố nói không hề sai, cũng không nhất thiết đúng. Bạn bè đồng nghiệp tới là để chia sẻ với nỗi buồn của người ở lại, trao cho nhau hơi ấm và gạt bớt đi nỗi buồn.
Cô giáo chủ nhiệm cấp hai mình từng bảo, ở đời chia buồn mới dễ, chia vui là khó con ạ, vì sự ghen tị khi người khác vui hơn, thành công hơn, giỏi hơn nó tự nhiên như cây gai đã mọc sẵn. Mình khi đó không để ý điều cô bảo cho lắm, trong đầu toàn công thức để mà còn thi cử. Mà tính tình hồi cấp 2 hay khép kín, ai vui ai buồn đều không có chút tác động nào với mình, mặt lúc nào cũng như tượng. Tâm phẳng như gương thì nào có biết vui buồn, nào có cần chia sẻ.
Sống chết là chuyện một đời có 1 lần. Nói tới sống chết thì thực ra to lớn quá so với điều mình ghi trên kia.
Lên ngôi thì thắng thế, Xuống ngôi thì thất thế. Thực ra là thắng thế thì lên ngôi, thất thế thì xuống ngôi. Đọc cả hai chiều đều đúng.
Ví như thắng lên ngôi rồi, lên ngôi xong thì thắng thế tiếp vì sự cung phụng ở dưới dâng lên. Thất thế thì không còn ngồi được ở ngôi cao, và khi xuống khỏi ngôi cũng không còn mấy ai vì mình.
Cũng không cần sống chết mới biết được điều này.
Mà vì chiêm nghiệm lắm quá nên đời này mình chỉ thích tìm người thân trong xã hội, những người tới với mình vì tư duy của mình, thay vì những trang sức danh dự phù phiếm mình có thể đạt được. Điều đó làm mình kiên trì phát triển tư duy hơn, thay đổi thái độ cho tốt hơn và học tập chăm chỉ hơn để còn chia sẻ kiến thức, thay vì phải chia sẻ tâm trạng. Tâm trạng là thứ biến thiên. Chia sẻ một sự thật vĩnh hằng tốt hơn chia sẻ một điều biến thiên. Dĩ nhiên, cứ có chia sẻ là tốt rồi.
Tất cả vì một điều, chiến thắng bản thân thì sẽ lên ngôi cao hơn cả chiến thắng người ngoài.
Mưa rơi một miền miên man!
Hà Nội, 10/1/2023