• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Nỗi nhớ tháng Tư

Thứ hai - 20/03/2023 10:05


(Ảnh: Rom Vang)


VIẾT CHO NGÀY HẠNH PHÚC: NỖI NHỚ THÁNG TƯ

(Tác giả: Phan Hà)


Tình yêu của mẹ 


Mẹ sinh con vào tháng Tư năm Bính Tuất. 


Tuổi con chó, nên con khá xinh xắn và hoạt bát. Thông minh. Cương trực. Chính vì vậy,  hằng năm, cứ đến tháng Tư, nỗi nhớ Hoa Loa Kèn, thơm hương tà nắng mới, với những cung bậc cảm xúc khác nhau.


Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. 


Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá.
 

Mỗi sớm tinh sương khi tiếng gà nhà hàng xóm, te te cất lên những thanh âm đời thường, trong trẻo như chú chim non, muốn cất cao tiếng hót. Nhưng nặng lắm. Nỗi ưu tư.


Ngoài kia, chao ôi! Một màu trắng tinh khôi, ngọc ngà, nõn nà, non tơ,  mát dịu. 


Hoa Loa Kèn theo người xuống phố.


Ngày xưa, mỗi mùa hoa loa kèn đến, tôi lại ao ước, có một cái lọ hoa  xinh xinh, cắm những cành hoa chúm chím, e ấp, rồi chung chiêng, bung nở trong ngôi nhà lộng gió khát khao.


Tháng Tư về, gợi nỗi nhớ chiêm bao, ngày tôi sinh con gái đầu lòng, ngày mà đánh dấu mốc cực kỳ quan trọng. Tôi được làm mẹ, hạnh phúc nhất cuộc đời.


Buổi sáng, ngày tháng Tư hôm ấy, tôi không bao giờ quên, tôi mua được gói xôi, còn đeo lủng lẳng ở xe, tự nhiên thấy trong lòng có điều gì đó hỗn tạp, chưa kịp ăn, tôi vội vã vào bệnh viện khám định kỳ. Anh bác sĩ có cặp mắt tròn to, đen như hạt nhãn, đeo cặp kính dày cộp, nhìn tôi chăm chú, buông lửng một câu: 
 

- Chị đi với ai? 

- Tôi đi một mình. 

- Sao lại đi một mình. Chồng chị đâu? 

- Chồng tôi bộ đội. Tôi quen rồi, không sao đâu? 

- À. Vậy à? Chị gọi điện thoại cho người nhà, nhập viện, mổ đẻ cấp cứu nhé…. Ô hay, hay ho gì, nhanh lên...


Vậy là 18 năm, con gái ở bên tôi. Niềm vui, hạnh phúc, và những sần sùi tròn khuyết cuộc sống, tôi cũng gói vào ký ức tháng Tư. Con càng lớn càng thấu hiểu và đồng cảm với nỗi vất vả của mẹ, nỗ lực học tập, chia sẻ niềm đau, đọc trong từng khoé mắt của mẹ rưng rưng. Mẹ nhan sắc cầm chừng, tài năng có hạn. Năm con bé học lớp 3, mẹ nó mạnh dạn nhận về nhà 10 bạn nhỏ bắt đầu chuẩn bị vào lớp 1 cho cô giáo "ốc bươu" dạy kèm không thu tiền học phí, sau 2 tháng học, 10 em đều đọc thông viết thạo. Mẹ đi từ ngỡ ngàng đến cảm phục, không hiểu con bé lấy kỹ năng từ đâu ra dạy bọn trẻ. Buổi tối, mẹ nhỏ nhẹ hỏi. Con bé nói: “Học cô giáo Kiều Hương lớp 1 của con”. Ôi. Thì ra là thế. Trò bắt chước cô. Trò hao hao giống cô. Mặc dù lúc đó con học lớp 1A7 của trường tiểu học Kỳ Bá, anh Lợi làm hiệu trưởng, mẹ cháu tình nguyện sang lớp này, may mắn, gặp đúng cô giáo có tâm và nhiệt huyết. Bây giờ cô Kiều Hương chuyển về dạy ở trường tiểu học Lê Hồng Phong.


Tháng Tư cũng là tháng tôi đi lấy chồng. Tôi yêu và lấy anh bộ đội Tăng Thiết giáp. Từ khi quen đến lúc cưới đúng ba tháng. Ngày cưới tôi vào đúng ngày hạ nồng nàn thiêu đốt. Ngày giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước.


Trong tôi, không còn nữa, những vụn vỡ dỗi hờn.


Hàng ngày tôi như con tằm lặng lẽ, vắt kiệt sức mình để làm việc, từ tờ mờ sáng đến đêm khuya,  đã bao lần tôi ao ước rất nhỏ thôi, tôi thử làm con ong đàn bướm, rong chơi giữa chốn trần gian, có những cuộc dạo chơi cùng cõi người, để có thể lắng nghe, trong lòng tôi, cũng có những nỗi buồn tê dại. 


Điều ước ơi! Sao mà xa ngái...
 

Ký ức tháng Tư lại ùa về bật dậy. 
 

Vậy là những chung chiêng trong lòng tôi, lại được thau chua rửa mặn. Những cũ càng nỗi buồn nhỏ xíu tôi mang tặng cho ký ức tháng Tư.

 

Gió mùa về, lách vỉa cũ luống thời gian. Nói làm chi cho ảo giác phũ phàng, đứng chữ kỷ, sinh vào năm nhuận. Cũng thuận thiên theo lẽ thường tình. Có ai hiểu được kiếp bình sinh, vẫn phũ phàng gieo vào đêm khuyết vắng. Những vệt nắng, tôi gom vào ký ức. Đợi tháng tư về nỗi nhớ bật chồi lên. 


Hoa Loa Kèn thắp trắng khát khao, tôi mới phần nào hiểu rõ tháng Tư. 
 

Những đui què mẻ sứt, nhan sắc khuyết vắng qua 45 năm vẫn nồng nàn da diết.


Tôi cũng không nỡ mang vào tháng Tư mặc cả. Đã rất nhiều lần dòng đời xô tôi ngã, tôi lại vịn vào ký ức tháng Tư... mà đứng dậy, an nhiên, bình yên vững vàng cùng ký ức tháng Tư. 


Con gái tôi sinh vào tháng Tư được hưởng một chút hương thơm của Hoa Loa Kèn, loài hoa nhã nhặn, không phô trương, âm thầm, bình dị dẫu muốn nồng nàn nhưng vẫn ý tứ thẳm sâu..


Ngày xưa, lúc còn nhỏ, tôi hay được nghe chị hàng xóm, lúc đó học chuyên văn, hơn tôi tám tuổi, kể về ký ức tháng Tư lịch sử. Kể về quá khứ hào hùng của dân tộc. Ký ức tháng Tư trên dinh Độc lập. Chị kể về câu chuyện cổ tích tình yêu của đôi trai gái, khi yêu nhau, đã tặng nhau những bông hoa loa kèn. Sau đó, họ chia tay nhau, nhưng ký ức tháng Tư vẫn đẹp đẽ… nồng nàn.


Ký ức tháng Tư thật đẹp, từ một cô gái nhà quê, lấm láp chân trần, chạy dọc triền đê chang chang mùi ký ức. Tôi lớn lên bằng tình yêu và sự hi sinh của cha, những nắng mưa tảo tần đời mẹ. Hạt lúa củ khoai, bát dưa cà... Và những ngày nắng quái, là ký ức buổi chiều cánh diều no gió, là những đêm trăng tỏ và từng ước ao, sau này lớn lên, sẽ thực hiện ước mơ được hun đúc từ những đêm xa xứ, ở đồng bằng sông Cửu Long, nơi mà những năm tháng chung chiêng, tôi luôn vịn vào ký ức tháng Tư để sống vững vàng hơn.


Viết cho ngày hạnh phúc

Phan Hà

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.