- Truyện ngắn
Chúng mày mà đòi hưởng sung sướng ư?
Thứ sáu - 31/01/2020 09:30
Tôi vốn sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nên thích cách ăn nói mộc mạc. Vì ít học nên tôi không có bằng cấp để xin được công việc nhà nước mà tự buôn bán làm ăn. Chẳng nói thì ai cũng biết, công việc khó khăn trở ngại, bị ăn chặn, phá hợp đồng, lừa gạt thường xuyên. Bà bói mù bảo do nghiệp của tôi nặng nên khổ thế. Nghe nói Bái Đính Ninh Bình mở mang thành khu di tích thắng cảnh tâm linh nên tôi quyết tâm cho vợ con ra Bắc vừa đi du lịch lại là hành hương để cầu may mắn yên ổn làm ăn. Bái Đính-Tràng An thực là thiên hạ đệ nhất tự và thiên hạ đệ nhất cảnh quan mà cha con tôi từng chiêm ngưỡng. Khách sạn cũng to và phòng ốc sạch sẽ. Sau bữa thịt dê cơm cháy no say buổi tối, gia đình tôi lăn ra ngủ vì một ngày mỏi cổ ngắm và mỏi chân đi bộ.
Tiếng ầm ào quát tháo làm tôi choàng dậy. Tôi đang ở đâu không biết mà thấy rất nhiều quan lại, binh lính áo mão xênh xang, khí thế ngút trời. Chưa kịp định thần thì thấy quan quân lôi một kẻ đầu trần nhưng còn mặc áo quan tước gì đó đã nhàu nát ra giữa sân điện. Một viên quan mặt sắt đen sì giống kiểu bao công đứng trước nói lớn: “Theo lệ hàng năm đến ngày giỗ vua, tội đồ Đỗ Thích lại chịu nhục hình bằng trượng trước dân chúng để thị uy”. Rồi ông ta tiến đến trước mặt kẻ bị trói bằng một giọng vừa hân hoan vừa kẻ cả: “Ngươi biết hôm nay là ngày gì không? Nỗi nhục của ngươi ngàn năm không sạch. Tội lỗi của ngươi ngàn năm không phai”. Nói rồi hất hàm cho lính thực thi công việc. Đám lính tráng dường như quen lắm với công việc, nhanh chóng nọc tội đồ nằm sấp xuống một tấm gỗ và dùng một cây gậy lớn quất liên tiếp lên lưng lên người hắn. Sau số gậy đánh như quy định, kẻ tội đồ còn bị dẫn đi diễu quanh đám đông cho rõ hình phạt với da thịt tóe máu và quần áo tả tơi.
Ôi, thế là tôi may mắn được chứng kiến một kỳ hình phạt Đỗ Thích, một người tâm phúc đi theo Đinh tiên Hoàng đế đã lâu và sau trở thành quan coi sóc việc nấu ăn cho Hoàng đế. Truyền thuyết nói rằng một đêm ông ta mơ thấy sao sa vào miệng mình và tự nghĩ đó là điềm được làm vua. Vì thế ông đã đầu độc giết Đinh Bộ Lĩnh và Đinh Liễn. Tuy vậy chính sử nói rằng, khi thấy hai cha con vua Đinh bị đầu độc chết, mọi người truy tìm và sau đó phát hiện Đỗ Thích đang vô cùng sợ hãi trốn trên máng nước ở mái cung điện, đói khát ba ngày. Tại sao một người có gan giết vua hòng lên làm vua mà lại bạc nhược và khờ khạo thế nhỉ? Làm sao ông ta chẳng chuẩn bị kế hoạch gì cho việc làm vua?
Đây là cơ hội để hỏi cho ra nhẽ. Nghĩ vậy, tôi chạy tới sát mép đường mấy người lính đang dẫn Đỗ Thích đi, hỏi lớn: “Vô tình, vô đức, vô trí như ông mà dám giết vua để lên làm vua ư?” Trái mới mong đợi của tôi, một khuôn mặt vừa phờ phạc vừa u ất quay lại nhìn một cách căm giận: “Nghìn năm rồi mà chúng mày còn ngu ngốc thế ư? Tao được gì nếu giết Nhà Vua và mất gì khi Nhà Vua bị chết? Mạng tao không tiếc, nhưng oan khuất quá. Chúng mày ngu ngốc, cả tin hay cố tình nhắm mắt làm ngơ trước nỗi oan khiên của người khác… Bao linh hồn oan khuất còn hành hạ chúng mày, quấy quả cho chúng mày khổ cực. Ngu dại như chúng mày mà đòi hưởng sung sướng ư?”
Tiếng kêu oan khuất như xoáy vào óc làm tôi bừng tỉnh, mồ hôi toát ra như tắm. Mình mơ ư? Sao lại mơ như thế? Tôi vồ lấy điện thoại di động mở ra xem lịch. Đã 2 giờ sáng ngày 12/3 tức là ngày 15/2 âm lịch. Chiều qua, người hướng dẫn thăm quan có nhắc đi nhắc lại: “Mai là ngày hội tế vua”.
Bùi Đại Dũng