
- TRẦN KIM HOA

Tháng Mười Một nhìn lên bầu trời
Tháng mười một nhìn lên bầu trời mây ẩn dật một màu u uất gió mùa đông chao chát nơi nào đó xa xôi đương rộ cúc quỳ có thể ngọn gió kia chẳng nhớ mình từng là giông bão
Mỗi sớm mây buông màu tóc
Xuất giá tòng phu hành biên ải thôn nữ năm xưa nhớ quê mắt chỉ gặp rừng suối sông xuôi về biển rộng người làm hạt nắng sơn khê hạt nắng gieo thành tia nắng xúm xít trên cành ban mai
Cúc quỳ
mỗi ngày anh một ngày ra đi con đường quanh co, con đường dấu hỏi chân trời nào chẳng có hoàng hôn mỗi ngày em một ngày xa cách ban mai thênh thang, ngày trôi thênh thang giọt giọt mùa đi nắng nhỡ nhàng
Gió mùa Đông Bắc
Hà Nội gió mùa Đông Bắc những con phố phong phanh ta và em như khăn mỏng ngày không bắt đầu bằng mặt trời mưa li ti cám dỗ hàng cây chiều qua hớn hở sáng nay so vai
Chiếc vòng bạc trong mơ
đâu đó dọc đường em đi những chiếc vòng bạc lấp lánh tự thú em không trốn nổi, không chạy nổi cái nhìn như nước lặng sâu bước chân em líu ríu vấp ngã chợ chiều
Viết ở Cổ Loa
gốc đa già khỏa rễ soi trong Giếng Ngọc người quên áo lối cỏ may người cởi nhẫn trao nhau người như sông đi mãi về đâu phong rêu bùa chú ngày ngày mây trắng bay
Chiếc giỏ khâu của tôi
Thuở còn mê nhảy dây, chơi chắt chơi chuyền mẹ đặt vào tay tôi chiếc kim bé xíu tôi tập xâu cho mình sợi chỉ xinh xinh lùa mũi kim ngây thơ vào manh vải cũ nguệch ngoạc những trưa hè



