
- TRẦN KIM HOA

Cúc quỳ
mỗi ngày anh một ngày ra đi con đường quanh co, con đường dấu hỏi chân trời nào chẳng có hoàng hôn mỗi ngày em một ngày xa cách ban mai thênh thang, ngày trôi thênh thang
Đêm ký ức
Chuyến phà năm 1973 đưa tôi qua sông Lam Bến Thuỷ đón tôi ì oạp sóng bãi bờ trong đêm yên ả lạ kỳ Hồng Lĩnh uy nghi mây giăng râu tóc bạc phơ trên nền trời đen thẫm Cây đèn bão Nghi Xuân thức đến sáng cùng người gác phà đếm xe qua có người lính trả phép hối hả tìm đồng đội có chiếc com-măng-ca từ chiến trường ra phủ đầy khói bụi
Hà Nội gió mùa đông bắc
Hà Nội gió mùa đông bắc những con phố phong phanh ta và em như khăn mỏng ngày không bắt đầu bằng mặt trời mưa li ti cám dỗ hàng cây chiều qua hớn hở
Nắng quái
Tháng tám rám trái bưởi. Nhưng lại mưa dầm dề nhiều ngày nay ở khắp nơi. Lũ lụt tái diễn ở miền Trung. Hà Nội cũng không tránh được những giọt nước mắt bốc đồng thảm thiết của ông trời. Lúc nào nhìn ra ngoài cũng thấy mưa. Tiếng mưa miên man. Bỗng thấy nhớ nắng.
Yêu như số phận
chiếc bát cổ em lỡ tay đánh rơi kiếp trước để kiếp này hoa gạo phải đa đoan ôi tháng ba, tháng ba mỏi mệt áo nàng Bân đan mãi chẳng thành tháng ba bủa vây ta bằng sương mù buổi sớm
Hạnh phúc
Hạnh phúc là tấm khăn choàng trong suốt. Tấm khăn ấm áp và rực rỡ khiến chủ nhân của nó cũng rạng ngời theo từng ánh mắt, từng nụ cười. Nhưng cũng vì nó trong suốt mà có khi người không nhìn thấy khi có nó, không nhận thấy khi mất nó.
Sông
Mỗi ngày em một biết dòng sông trôi về đâu dửng dưng và tha thiết sóng xô những chân cầu Mỗi ngày em một biết người đã xa người hơn nỗi buồn nào chậm rãi



